Chương trước
Chương sau
Trên bãi đất trống.

"Đừng lại gần ta!..." Vân Yên đột nhiên rút trường kiếm về, cắm xuống đất, nhịn không được khẽ hô đau. Nàng dựa vào kiếm duy trì thân thể không ngã, trên trán đầy mồ hôi, đáy mắt thanh tỉnh không ít.

Nhìn cánh tay trái máu tươi đầm đìa, nàng thế nhưng không chút do dự cầm kiếm đâm vào tay mình, giờ phút này trong mắt Dạ Mị có lửa giận đang nhảy nhót, nàng không cam lòng như thế sao? Tình nguyện tổn thương bản thân cũng không muốn hắn giải độc cho nàng?

"Khụ khụ..." Vân Yên nhỏ giọng ho khan, nàng chỉ cảm thấy trong miệng nồng nặc vị ngai ngái, nàng cố nhịn xuống, nhìn Dạ Mị, thở hổn hển nói: "Ngươi nói, đây có phải là phương pháp giải mị dược này không?"

Dùng phương pháp khiến mình đau đớn đến tê dại sao? Dạ Mị nắm chặt hai nắm đấm, hắn đi tới bên cạnh Vân Yên, nhìn vết thương trên cánh tay nàng, một kiếm này đâm vào rất sâu nhưng cũng may không trúng xương.

"Ngươi không sợ cánh tay bị phế sao?" Dạ Mị cau mày nhìn thẳng vào mắt Vân Yên, trầm giọng nói.

Nhìn bộ dáng Dạ Mị nhíu chặt mày, nhớ tới hành động của hắn vừa rồi, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì quái, nàng không hiểu, cố làm mình bình tĩnh lại, cười nói: "Không phải chỉ một cánh tay thôi sao? Ngươi cho rằng ta sợ hãi? Tổn thương nghiêm trọng hơn thế này gấp mười lần ta cũng chịu được, nhưng...". Nàng chợt cúi đầu, ánh mắt nhìn phía dưới, tại sao nàng phải để ý cái gọi là trinh tiết này...

Ánh mắt Dạ Mị âm trầm, tựa như biết suy nghĩ trong lòng nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi thích nam nhân kia như vậy sao? Vì hắn, ngay cả mạng cũng không cần? Nếu dược tính của mị dược không được giải, chính ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

"Ta không biết..." Vân Yên lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút khổ sở, nàng cười nhẹ, giọng nói giễu cợt, "Vân Yên ta làm sao có thể thích nam nhân chứ! Không thể nào... khụ khụ..." Nàng lại nhịn không được ho khan, vị ngai ngái trong miệng ngày càng đậm.

Dạ Mị thấy thế, đi tới nói: "Tình trạng của ngươi bây giờ không tốt, bộ dạng này của ngươi không thể về Tướng phủ được, ta mang ngươi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, yên tâm, nếu không muốn cứu ngươi, ta sẽ không làm điều thừa."

Thấy Vân Yên còn giữ chặt cái yếm, Dạ Mị nhặt áo ngoài lên chuẩn bị phủ thêm cho nàng, đột nhiên ánh mắt hắn hơi khựng lại, lông mày khẽ nhúc nhích, lưng nàng không giống lưng một cô gái chứ nói gì đến thân thể một tiểu thư thế gia.

Lúc trước cách một lớp áo nên hắn không chú ý tới, hắn không ngờ trên lưng nàng khắp nơi đều là sẹo, có vết thậm chí dài hơn nửa thước, có nhiều vết sẹo rất lớn, lồi lên, hiển nhiên là vết thương rất sâu, khắp lưng không có chỗ nào lành lặn, thậm chí có vết thương trùng điệp.

Dạ Mị bỗng quay đầu, khoác áo lên người Vân Yên, hắn nói: "Được rồi, đi thôi." Nói xong, hắn chuẩn bị đỡ Vân Yên đi.

Đúng lúc này, Vân Yên đột nhiên gạt tay hắn ra, lảo đảo đi về phía trước, đụng phải vết thương trên cánh tay, nàng nhịn không được than nhẹ một tiếng.

"Ngươi làm sao vậy?" Dạ Mị khẩn trương hỏi, chuẩn bị tiến lên đỡ nàng.

"Đừng tới đây!" Vân Yên nâng tay phải lên ngăn hắn lại, nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt khổ sở, "Tại sao, tại sao cứu ta? Chẳng lẽ vì quan hệ hợp tác sao?"

Nghe nàng hơi như vậy, Dạ Mị trầm mặc một lát, nói: "Nếu ngươi chết, ta sẽ không đạt được mục đích của mình."

Hóa ra là như vậy, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, nàng đang mong chờ điều gì chứ? Hắn chỉ là người xa lạ, nàng làm sao vậy? Trong đầu ngày càng loạn, lồng ngực ngày càng đau. Đột nhiên 'phụt' một tiếng, nàng quỳ trên mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.

"Ngươi làm sao vậy?" Dạ Mị biến sắc, vết thương trên cánh tay dù nặng hơn nữa cũng không thể hộc máu! Hắn chuẩn bị bước qua.

Vân Yên chợt nghiêng đầu nhìn Dạ Mị, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nhạt nói: "Sợ là lần này khiến ngươi thất vọng rồi, e là ta không kiên trì được nữa... giết Cao Khải..." nàng chỉ cảm thấy thân thể đau dữ dội, mạch máu phình to lên, cơ thể như muốn nổ tung, đau tê tâm liệt phế, lần này sợ là không cứu được rồi, nàng chỉ cảm thấy ý thức dần dần tan rã, dần dần cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, nghẹo đầu ngã trên mặt đất.

"Yên Nhi!" Dạ Mị kinh hô, muốn chạy qua xem xét tình huống.

Đúng lúc này, đột nhiên một bóng trắng từ trên trời bay xuống, xẹt qua trước người Dạ Mị, ôm lấy Vân Yên, dừng ở cách đó không xa.

"Ngươi là ai? Mau thả nàng ra!" Khí thế Dạ Mị tản ra, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Nam tử kia không hề để ý tới Dạ Mị, hắn nhìn người trong ngực, thở dài: "Sớm biết ngươi có thể như vậy, ta sẽ không để ngươi trở lại."

Ánh mắt Vân Yên mông lung nhìn hắn, hơi mỉm cười nói: "Ngươi đã đến rồi..." Nói xong, nàng lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Có ta ở đây, sẽ không để nàng có chuyện!" Liếc nhìn Dạ Mị đối diện, nam tử áo trắng lạnh nhạt nói, sau đó cưng chiều nhìn người trong ngực, bay lên không trung.

Dạ Mị đứng tại chỗ siết chặt hai nắm đấm, nàng rõ ràng biết người kia! Sẽ là ai!

Ban đêm, trong An Khang cung.

Trong nội điện, trên giường, Cao Thái hậu uống một ngụm thuốc thị nữ đưa tới, khoát tay lia lịa, cau mày nói: "Thật là khổ! Không uống, dù sao cũng chỉ còn cái mạng già này, còn không biết có thể sống được đến lúc nào."

Bên cạnh, một thị nữ lâu năm nhận lấy chén thuốc kia, đi tới bên giường, cười nói với Cao Thái hậu: "Thái hậu, thuốc đắng giã tật, nếu không uống thuốc này, bệnh của ngài sao có thể tốt lên được? Thái hậu phải sống lâu trăm tuổi đó. Huống chi Thái hậu già chỗ nào chứ, nhìn khuôn mặt này ôn nhuận như ngọc, giống như lúc ngài mới vào cung, không kém đi chút nào."

Cao Thái hậu liếc nhìn người bên cạnh, thở dài nói: "Vũ Hạ, ngươi a, già rồi già rồi, miệng ngày càng ngọt."

Vũ Hạ ma ma nghe vậy, vội cười nói: "Nô tỳ nói thật, Thái hậu uống một hớp thôi."

Thái hậu cười cười, uống thuốc Vũ Hạ ma ma đưa tới.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên đi vào, hắn quỳ bên giường Thái hậu, nhỏ giọng bẩm báo: "Khởi bẩm Thái hậu, Quốc cựu đại nhân cầu kiến."

Nghe vậy, Thái hậu phất tay ngăn ma ma đang đút thuốc, nàng nhìn ra phía cửa, ánh mắt tối tăm, lạnh nhạt nói: "Nói với Quốc cựu, ai gia đã nghỉ ngơi, kêu hắn trở về đi."

"Thái hậu, Quốc cựu đại nhân có phải có chuyện gì quan trọng không?" Vũ Hạ ma ma nhỏ giọng hỏi, "Gần đây kinh thành xảy ra khá nhiều chuyện, nếu không phải như thế chắc Quốc cựu đại nhân cũng không đêm khuya đến đây."

Nghe Vũ Hạ nói thế, Cao Thái hậu hơi nhíu mày, nàng nghĩ một chút, nói: "Cho hắn vào đi."

Tần Hữu Chí vội vàng nói: "Dạ, nô tài đi mời Quốc cựu đại nhân vào."

Vũ Hạ ma ma khẽ mỉm cười, nàng ra hiệu cho những thị nữ, nô tài trong phòng đều đi ra ngoài.

Không lâu sau, Cao Khải đi vào, hắn nhìn Thái hậu trên giường, vội vã quỳ xuống mặt đất, thanh âm cung kính: "Thần bái kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Được rồi, đứng lên đi, ở đây không có người khác." Cao Thái hậu liếc Cao Khải một cái, nhìn về phía Vũ Hạ ma ma nói, "Ban ghế ngồi cho hắn."

Cao Khải vội vàng đứng dậy, thấy trong phòng không có ai, hắn đi tới trước giường Thái hậu, cười nói: "Mấy ngày nay, khí sắc của bác khá hơn một chút rồi."

Lúc này, Vũ Hạ ma ma mang một băng ghế tới đặt bên cạnh giường, sau đó đi tới chỗ Cao Thái hậu, đỡ nàng dậy một chút, lót cho nàng thêm một cái đệm.

Cao Thái hậu thở dài một tiếng, nhìn Cao Khải nói: "Chỉ cần ngươi không gây chuyện, thân thể ai gia lúc nào cũng tốt."

"Đúng, đúng." Cao Khải vội vàng cười theo, nói, không dám có bất kì ý tứ cãi lại.

Liếc nhìn bộ dạng Cao Khải cúi thấp đầu, Cao Thái hậu tức giận hỏi: "Nói đi, lần này lại gây ra chuyện gì? Không phải chuyện tai ngân lần này có liên quan đến ngươi đi! Hừ, nếu thật sự có liên quan đến ngươi, dứt khoát cho Hoàng thượng chém đầu đi, ai gia cũng đỡ phải lao tâm."

Nghe vậy, Cao Khải vội vàng quỳ xuống, kéo cái chăn Cao Thái hậu đang đắp, than thở khóc lóc nói: "Bác, ngươi nhất định phải cứu ta."

Cao Thái hậu nghe xong, đột nhiên nhìn Cao Khải, nàng nhỏ giọng nói, ánh mắt khó tin: "Ngươi nói là chuyện này thật sự có liên quan đến ngươi?"

"Bác, ta chỉ nhất thời hồ đồ a, ngươi nhất định phải cứu ta." Cao Khải quỳ rạp dưới đất, khóc không thành tiếng.

"Ha ha... cứu ngươi?! Ngươi tổn hại tính mạng của những bách tính kia, ngươi, ngươi... Ai cho ngươi lá gan này!" Cao Thái hậu tức giận nói, nàng vuốt ngực, tức không thở nổi, Vũ Hạ ma ma muốn đỡ nàng nhưng bị nàng đẩy ra, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Cứu ngươi thì có ích gì, nếu lúc đầu ai gia biết ngươi vô dụng như vậy, có nói gì ai gia cũng không đề bạt ngươi. Nếu Cao gia diệt môn, ngươi chính là tội nhân!"

Cao Khải hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Cao Thái hậu, hắn nức nở: "Bác, ta thật sự biết sai rồi, hiện tại Dương Ngạo bị bắt, nếu hắn khai ra tất cả, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, huống chi, Hoàng thượng đã sớm muốn động tới Cao gia rồi. Ngài cũng là người Cao gia, chẳng lẽ ngài hi vọng Cao gia suy tàn sao?"

"Suy tàn? Suy tàn cũng tốt, ai gia cũng không cần mỗi ngày đều lo lắng đề phòng!" Cao Thái hậu tức giận mắng.

Cao Khải yên lặng quỳ, không dám lên tiếng.

Cao Thái hậu khẽ nhắm mắt, khuôn mặt tràn đầy tức giận, nàng hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Cao Khải, nói: "Nếu không phải xem ngươi là người Cao gia, ai gia tuyệt đối sẽ không quản ngươi."

"Cảm ơn, cảm ơn bác." Cao Khải lau mồ hôi, vội vàng nói.

Cao Thái hậu nhìn Vũ Hạ ma ma, nói: "Đỡ hắn dậy đi, đường đường là Quốc cựu lại quỳ khóc lóc kể lể, cũng không ngại mất mặt."

Thấy Cao Thái hậu mềm lòng, Vũ Hạ ma ma cũng yên tâm, đỡ Cao Khải lên cho hắn ngồi vào ghế.

Cao Thái hậu nhìn Cao Khải, trầm giọng nói: "Ai gia cũng nghe nói Dương Ngạo bị bắt, hơn nữa là Viễn Nhi bắt được, ai gia vốn còn nghĩ đây là chuyện tốt có thể để Viễn Nhi lập công, đáng tiếc lại là ngươi gây họa. Hiện tại mặc dù Hoàng thượng còn chưa giao cho ai xử lý, nhưng nếu thật sự tra được, sớm muộn cũng tra được trên đầu ngươi. Trừ phi..." nói xong, ánh mắt nàng xẹt qua tia âm trầm, "Trừ phi trước khi thẩm tra, Dương Ngạo không thể nói chuyện nữa." 

Nghe vậy, Cao Khải nhỏ giọng nói: "Ta cũng có ý này, hiện tại Dương Ngạo ở trong thiên lao, nếu chúng ta có thể..." Nói tới đây, hắn làm động tác giết.

Cao Thái hậu cười lạnh, liếc nhìn Cao Khải, nói: "Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ để ngươi dễ dàng giết Dương Ngạo trong thiên lao sao? Tính tình Hoàng thượng trước giờ luôn trầm ổn, chuyện này hắn chắc chắn đã sớm nghĩ tới rồi, đứa con này của ai gia ngày càng giống tiên hoàng rồi."

"Ý của bác là..." Cao Khải biến sắc, vội vàng hỏi.

Cao Thái hậu nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt âm lãnh: "Trước hết cứ chờ xem ai là người thẩm lý vụ án này, bình thường vụ án như vậy sẽ do Hình bộ thượng thư xử lý, Viễn Nhi trông coi Hình bộ, khả năng hắn nhận vụ này rất lớn, lần này dù phải hi sinh cơ hội củng cố thái tử vị cũng phải bảo vệ được ngươi, mặt khác ngươi nên nắm người nhà Dương Ngạo trong tay. Lấy điều này để uy hiếp hắn, tạm thời bịt miệng hắn lại, ai gia sẽ nói trước với mấy đại thần trong triều kia một chút, mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Trước khi bị thẩm tra, hắn nhất định phải ra khỏi thiên lao, ngươi thừa dịp này, hoặc không làm, nếu làm thì phải dứt khoát, diệt khẩu."

"Dạ!" Cao Khải cười nói, có lời nói của Thái hậu, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm, mấy ngày nay Vân Mặc Thành đều nhằm vào hắn, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Cao Thái Hậu liếc Cao Khải một cái, nhìn sang Vũ Hạ ma ma nói: "Gần đây Tứ vương gia đang làm gì?"

"Gần đây nạn dân trong thành rất nhiều, Vương gia vẫn luôn giúp Hoàng thượng xử lý chính sự." Vũ Hạ ma ma cười nói.

Cao Thái hậu gật đầu, nói: "Chuyện này không thể để Tứ vương gia biết, với tính cách của hắn, đến lúc đó kích động lên nói không chừng sẽ xử luôn ngươi."

Cao Khải sững sờ, suy nghĩ một chút, nói: "Vừa rồi lúc ta tiến cung, thấy Tứ vương gia xuất cung."

Xuất cung? Cao Thái hậu nhíu mày, tay nắm chặt chăn bông, thanh âm khàn khàn, vẻ mặt run lên: "Hắn đi đâu?"

Cao Khải nói tiếp: "Vân Tướng phủ."

Nghe vậy, Cao Thái hậu giận dữ nói: "Hồn của hắn đã sớm bị tiểu yêu tinh Vân Yên đó câu đi, uổng công ai gia kì vọng hắn. Ai gia thật muốn biết, Vân Yên kia rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến một hoàng tử tôn quý mất hết chí hướng."

Vừa nghe tên Vân Yên, Cao Khải đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn nhìn Cao Thái hậu nói: "Ngày Dương Ngạo bị bắt, Vân Yên cũng ở đó, hơn nữa chính nàng nhận ra Dương Ngạo, ta hoài nghi Vân Yên này không đơn giản."

Cao Thái hậu cười lạnh, nói: "Lần trước ta phái người giết nàng không thành, khi đó ai gia đã hoài nghi nàng không đơn giản, nhưng sau đó lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ai gia cũng không để ý nàng nữa, không ngờ nàng lại câu dẫn Viễn Nhi, xem ra nàng thật là mối họa lớn, có cơ hội phải diệt trừ nàng!"

Cao Khải gật đầu, nói: "Dạ!"

Vân Tướng phủ.

Bên ngoài Đông Uyển, Vân Mặc Thành đằng đằng nộ khí chạy tới, nhìn Đông Uyển một mảnh đen nhánh, giờ phút này cực kì yên ắng không một tiếng động, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, hắn thật muốn xem nghịch nữ đó rốt cuộc đã làm chuyện hoang đường gì. Ngay lúc hắn chuẩn bị tiến vào, đột nhiên thấy một bóng dáng vội vàng chạy tới, mấy người phía sau xách đèn lồng đuổi theo.

"Vân Tướng." Mộ Thanh Viễn hô một tiếng, bước nhanh tới.

Nghe thanh âm này, Vân Mặc Thành quay đầu nhìn lại, trong mắt hắn thoáng chút kinh ngạc, đêm hôm khuya khoắc hắn tới đây làm gì, nhưng hắn vẫn cung kính nói: "Bái kiến Tứ vương gia."

Mộ Thanh Viễn bước tới gần, nhìn VMT, lạnh nhạt nói: "Vân Tướng miễn lễ." nói xong, ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía Đông Uyển. Không nghe thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ người áo đen kia lừa hắn? Nhưng mà nếu thật sự như thế, tại sao đã trễ thế này mà VMT lại tới đây? Có phải thật sự xảy ra chuyện gì? Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn VMT.

Thấy ánh mắt MTV nhìn chếch sang, VMT cũng nhìn theo ánh mắt hắn, khẽ nhíu mày, bỗng xoay người lại, đối mặt với ánh mắt của hắn, nói: "Tứ vương gia đã trễ như vậy còn tới Tướng phủ không biết có chuyện gì?"

Chuyện gì? Mộ Thanh Viễn sững sờ, nụ cười trên mặt cứng ngắc, sao hắn lại quên mất điều này: "Bổn vương, bổn vương chỉ là..."

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới: "Tứ vương gia, vì sao ngài tới đây? Là tới thăm thần nữ sao?" Vân Nguyệt đột nhiên xuất hiện, khẽ hành lễ, mắt hạnh hàm xuân nhìn Mộ Thanh Viễn.

Thấy Vân Nguyệt đến, trong lòng Mộ Thanh Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói: "Nhị tiểu thư nói đúng, bổn vương đúng là tới thăm ngươi."

Vân Mặc Thành liếc Mộ Thanh Viễn một cái, ánh mắt có chút nghi ngờ, lạnh nhạt nói: "Hiện tại hạ thần có một số việc cần xử lý, Hà quản gia, ngươi dẫn Tứ vương gia qua đại sảnh ngồi một lát." Nói xong, hắn nhìn Mộ Thanh Viễn, nói: "Tứ vương gia, một lát nữa ta sẽ tới, ngài qua đại sảnh uống ly trà trước."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn bỗng cười nhạt: "Đã trễ thế này, ngài có chuyện gì phải xử lý?" Dứt lời, hắn nhìn về phía Đông Uyển, cười nói: "Chẳng lẽ ở đây có chuyện gì? Nếu bổn vương đã ở đây rồi, vậy cùng Tướng gia vào xem một chút cũng không sao."

Vân Nguyệt cũng phụ họa theo nói: "Đúng vậy a, cha, nơi này cũng cách đại sảnh một đoạn đường, để một mình Tứ vương gia ở đại sảnh cũng không hay, không bằng để Tứ vương gia cùng chúng ta vào xem một chút."

Cùng nhau xem một chút? Sắc mặt VMT nháy mắt đen lại, hắn trừng mắt Vân Nguyệt, trầm giọng nói: "Chúng ta nói chuyện khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào."

"Cha..." Vân Nguyệt nũng nịu hô, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.

Mộ Thanh Viễn thấy thế, vội vàng nói: "Tướng gia, chỉ là bổn vương hiếu kì một chút thôi, ngươi không cần phải trách cứ nhị tiểu thư. Có điều, Tướng gia đưa đẩy như vậy là không muốn cho bổn vương vào sao?" Dứt lời, hắn nhìn về phía Vân Mặc Thành, hôm nay bất luận thế nào hắn cũng muốn xem một chút, rốt cuộc Yên Nhi xảy ra chuyện gì.

Nghe Mộ Thanh Viễn nói vậy, Vân Mặc Thành nghẹn họng, thật lâu hắn mới nói: "Cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Mộ Thanh Viễn khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nhìn VMT, nói: "Chuyện có thể kinh động Tướng gia tự mình tới tất nhiên không đơn giản, bổn vương hi vọng có thể giúp Tướng gia một tay."

Thấy Mộ Thanh Viễn kiên trì như vậy, VMT đành nói: "Đã như vậy, Tứ vương gia cùng chúng ta vào thôi." Nói xong, hắn làm tư thế xin mời, Mộ Thanh Viễn gật đầu với hắn một cái, đi thẳng vào Đông Uyển. VMT nhíu mày đi theo.

Phía sau, Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm liếc mắt nhìn nhau, cười một tiếng, lần này tốt lắm, người cũng đã đến đông đủ, kịch hay cũng sắp diễn rồi.

Cả Đông Uyển rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng bước chân, an tĩnh như thế khiến trong lòng Mộ Thanh Viễn sinh ra chút dự cảm xấu, lúc này cũng không quá muộn, Đông Uyển to như thế mà không có một người đi lại, quá mức quỷ dị.

Ngọn đèn lồng đến gần, hơn nữa còn có ánh trăng, cho nên vẫn nhìn rõ đường đi.

Vân Nguyệt nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía trước mặt, như có điều suy nghĩ nói: "Tam muội này tính khí thật lớn a, Tứ vương gia và cha tới, nàng cũng không ra nghênh đón, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Khụ khụ..." Vân Mặc Thành nhỏ giọng ho khan, hắn nhìn Mộ Thanh Viễn, nói: "Vương gia, nơi này tối đen, hay là ngài đến đại sảnh trước thôi."

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn không khỏi quan sát kĩ vẻ mặt Vân Mặc Thành cùng Vân Nguyệt, Vân Mặc Thành hình như có chuyện gì khó nói, nếu hắn nhớ không nhầm, chỉ có một mình Yên Nhi ở Đông Uyển, hắn chợt cười nói: "Bổn vương đã đến đây rồi, làm sao bỏ dở giữa chừng được?" Nói xong, hắn đi về phía trước, nhìn cửa phòng đen nhánh, nói, "Sợ là hôm nay Tam tiểu thư ngủ say một chút, nhị tiểu thư vẫn nên vào gọi tam tiểu thư ra thôi." Chỉ mong Yên Nhi không có việc gì, nếu không phải ngại bọn Vân Tướng ở đây, hắn thật muốn vọt thẳng vào nhìn xem sao.

Lời này thật là gãi đúng chỗ ngứa, Vân Nguyệt gật đầu nói: "Thần nữ đi ngay!" Nói xong, nàng đi thẳng về phía trước.

Thấy Vân Nguyệt đi qua, VMT muốn mở miệng gọi nàng lại, sau lưng Liễu Tịnh Lâm đã tiến lên, khoác áo choàng lên người hắn, cười nói: "Tướng gia, hôm nay trời hơi gió, ngài phủ thêm áo choàng này đi, tránh để cảm lạnh."

"Nhị phu nhân cùng Tướng gia đúng là phu thê tình thâm a." Mộ Thanh Viễn cười nói.

Vân Mặc Thành đành phải đáp: "Để Tứ vương gia chê cười."

Liễu Tịnh Lâm đánh lạc hướng như vậy, Vân Nguyệt đi qua, nàng trực tiếp đẩy cửa phòng ra, giả vờ hô: "Tam muội mau dậy đi, Tứ vương gia cùng phụ thân đến xem ngươi."

Ánh mắt Mộ Thanh Viễn vô thức nhìn qua hướng đó, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến: "A..." Là Vân Nguyệt, nàng từ trong phòng lao ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vân Mặc Thành cùng Mộ Thanh Viễn, nói: "Tam muội, Tam muội nàng..."

"Nàng thế nào?" Mộ Thanh Viễn vịn bả vai Vân Nguyệt, khẩn trương hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Nguyệt nhất thời đỏ bừng, cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Ta thấy, ta thấy Tam muội, Tam muội ở trong phòng, ta còn thấy, có một nam nhân... bọn họ, bọn họ đang..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.