Trên bãi đất trống.
"Đừng lại gần ta!..." Vân Yên đột nhiên rút trường kiếm về, cắm xuống đất, nhịn không được khẽ hô đau. Nàng dựa vào kiếm duy trì thân thể không ngã, trên trán đầy mồ hôi, đáy mắt thanh tỉnh không ít.
Nhìn cánh tay trái máu tươi đầm đìa, nàng thế nhưng không chút do dự cầm kiếm đâm vào tay mình, giờ phút này trong mắt Dạ Mị có lửa giận đang nhảy nhót, nàng không cam lòng như thế sao? Tình nguyện tổn thương bản thân cũng không muốn hắn giải độc cho nàng?
"Khụ khụ..." Vân Yên nhỏ giọng ho khan, nàng chỉ cảm thấy trong miệng nồng nặc vị ngai ngái, nàng cố nhịn xuống, nhìn Dạ Mị, thở hổn hển nói: "Ngươi nói, đây có phải là phương pháp giải mị dược này không?"
Dùng phương pháp khiến mình đau đớn đến tê dại sao? Dạ Mị nắm chặt hai nắm đấm, hắn đi tới bên cạnh Vân Yên, nhìn vết thương trên cánh tay nàng, một kiếm này đâm vào rất sâu nhưng cũng may không trúng xương.
"Ngươi không sợ cánh tay bị phế sao?" Dạ Mị cau mày nhìn thẳng vào mắt Vân Yên, trầm giọng nói.
Nhìn bộ dáng Dạ Mị nhíu chặt mày, nhớ tới hành động của hắn vừa rồi, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì quái, nàng không hiểu, cố làm mình bình tĩnh lại, cười nói: "Không phải chỉ một cánh tay thôi sao? Ngươi cho rằng ta sợ hãi? Tổn thương nghiêm trọng hơn thế này gấp mười lần ta cũng chịu được, nhưng...". Nàng chợt cúi đầu, ánh mắt nhìn phía dưới, tại sao nàng phải để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-nu-muu-tam-tieu-thu-nghich-thien/3433942/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.