Chương trước
Chương sau
Trước cửa Tướng phủ, Vân Yên nở nụ cười, vừa rồi nàng nhìn thấy Hà Văn chạy vào bẩm báo, hạ nhân quanh đây ai cũng mặt mày chán nản, xem ra đêm qua Tướng phủ quả thật không bình tĩnh rồi, cũng may bọn họ khẩn trương như thế, đương nhiên không phải bọn họ lo lắng cho nàng, nhưng mà lần này ngược lại để bọn họ thất vọng rồi.

Vân Yên khẽ ngẩng đầu, cửa chính Tướng phủ nằm trên đường lớn, 4 - 5 bóng người vội vã đi tới, dẫn đầu là Vân Mặc Thành, lông mày cau chặt như đè nén sự tức giận bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Vân Yên, tất cả mệt nhọc trong Vân Mặc Thành dường như tan biến trong nháy mắt, hắn trợn to hai mắt, vừa đi vừa mắng: "Cái nghịch nữ này, thế nhưng làm ra chuyện không biết liêm sĩ như thế, ngươi còn trở về làm gì?"

Mộ Thanh Viễn đi lên phía trước, có lẽ vì đêm qua không ngủ, trên mặt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, hắn nhìn cô gái trước mắt, nàng rất biết vâng lời, lúc nào trên mặt cũng không giấu được nét tái nhợt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua nàng không về, trong lòng hắn hừ lạnh, đúng là hắn nhìn lầm nàng rồi, hắn thật muốn nhìn xem lần này nàng giải thích thế nào.

Vân Yên khẽ nâng mắt nhìn Vân Mặc Thành, vẻ mặt kinh ngạc, cái  miệng nhỏ nhắn cong lên, nghi ngờ hỏi: "Cha, nữ nhi làm sai chuyện gì sao?" Sau đó, nàng dời mắt sang Mộ Thanh Viễn, hắn đang nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn bộ dáng này chắc hẳn trong lòng đang vô cùng tức giận.

Đúng lúc này, Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm tiến lên phía trước, Liễu Tịnh Lâm nhìn Vân Yên, châm chọc nói: "Tam tiểu thư một đêm không về, ở bên ngoài sung sướng tự tại, dĩ nhiên không biết người trong Tướng phủ này tìm ngươi cả đêm không ngủ a." Nàng cố ý nói từ 'sung sướng tự tại' nhấn mạnh một chút.

Nghe vậy, mí mắt Mộ Thanh Viễn giật giật, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Vân Mặc Thành biến sắc, liếc nhìn Vân Yên, lạnh giọng nói: "Người tới, dẫn Tam tiểu thư về, nhốt vào phòng chứa củi trước rồi nói sau."

Còn chưa rõ chân tướng đã muốn giam nàng lại sao? Vân Yên nghiêng đầu nhìn hai người muốn tiến lên bắt nàng, quát khẽ: "Đừng đụng vào ta!" Nói xong, nàng nhìn Vân Mặc Thành, nhỏ giọng nói: "Cha, coi như ngươi muốn trừng phạt ta, ít nhất cũng phải có một lý do mới phải. Ta quả thật có xuất phủ, nhưng xuất phủ là có lỗi sao? Điều này hình như có chút không thông."

"Ta nói ngươi có lỗi, thì ngươi có lỗi! Một tiểu thư khuê các không hiểu quy củ như thế, thật là mất hết mặt mũi Vân gia ta." Vân Mặc Thành lạnh lùng nói, vẻ mặt chán ghét nhìn Vân Yên.

Vân Nguyệt liếc nhìn Mộ Thanh Viễn, tiếp lời: "Đúng vậy a, Tam muội, ngươi là nữ tử sắp gả, sao có thể cả đêm không về, như vậy còn ra thể thống gì? Không cần thận có vài người còn cảm thấy Tam tiểu thư ra ngoài gặp riêng ai đó."

"Tối qua ta có ra ngoài, nhưng chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi, huống chi ngày trước lúc ta còn ở nông thôn không có những quy củ này. Cha, nếu ngươi thật sự trông nom ta, vì sao chưa từng nói qua nửa câu?" Nói tới đây, thanh âm nàng lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Vân Mặc Thành, chuyện tối qua, Lãnh Tuyết đã kể lại cho nàng, hắn vô tình vậy đừng trách nàng không khách khí. Huống chi, Mộ Thanh Viễn trời sinh tính đa nghi, nếu nàng tỏ ra mềm yếu, chỉ sợ khó khiến hắn tin tưởng.

Mộ Thanh Viễn khẽ cau mày nhìn Vân Yên, sắc mặt có chút dao động, đúng là hắn đã quên lúc trước nàng sống ở nông thôn cho nên tính tình có hơi tùy hứng, nói vậy nàng ra ngoài cũng là chuyện bình thường. Có điều, nếu là như thế, vì sao thái độ của Vân Nhị tiểu thư, Nhị phu nhân cùng Vân tướng lại kì quái như thế. Hắn lần nữa nhìn về phía Vân Yên, ánh mắt nàng lạnh nhạt, hắn hơi sững sờ, bộ dáng này rất giống lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Nghe vậy, Vân Mặc Thành đột nhiên nhìn về phía Vân Yên, phẫn nộ quát: "Láo xược, đây là thái độ ngươi nói chuyện với cha sao?" Không biết vì sao, hình như hắn đã gặp ánh mắt này ở đâu rồi, lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào, xa lạ đến đáng sợ, nàng thật sự là Vân Yên sao?

Bên cạnh, Liễu Tịnh Lâm vội tiến lên kéo cánh tay Vân Mặc Thành, khuyên: "Lão gia không nên tức giận, Tam tiểu thư chỉ là vô tình chống đối ngài thôi, đừng trách nàng. Nếu Tam tiểu thư thật sự có tình cảm với nam tử kia, có lẽ chúng ta có thể thỉnh cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự của nàng cùng Lục vương gia, tác thành cho bọn họ."

Vân Yên nhìn Liễu Tịnh Lâm, lạnh nhạt nói: "Liễu di nương, làm sao ngươi biết hôm qua ta ra ngoài gặp người, hơn nữa còn là một nam tử?"

"Nghiệt chướng, còn muốn phủ nhận, di nương cùng nhị tỷ ngươi nhìn thấy rõ ràng, đến bây giờ còn không biết hối cải, hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi, người tới, mang gia pháp ra." Vân Mạc Thành nhìn Vân Yên, ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, quát to với Hà Văn.

Hà Văn cả kinh, liếc nhìn Vân Yên, chỉ đành vâng lời đi vào lấy gia pháp.

Nghe vậy, Vân Yên chợt nhìn Vân Mặc Thành, trái tim hắn quả thật rất ác độc, nhưng mà hình như hắn rất nóng lòng muốn định tội nàng, nàng lạnh nhạt nói: "Cha, chẳng lẽ người cứ tin tưởng lời của di nương cùng nhị tỷ như vậy sao, ngay cả cơ hội biện bạch cũng không cho ta? Họ luôn miệng nói ta tư thông với nam nhân, chứng cớ đâu? Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời nói của bọn họ đã kết tội ta sao?"

"Chúng ta đều thấy được, chẳng lẽ còn giả sao?" Vân Nguyệt trực tiếp giành nói trước, sao nàng có thể bỏ qua cơ hội này.

Vân Yên khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Đều thấy được? Nhưng mà người thấy hình như chỉ có ngươi cùng Liễu di nương đi, từ khi ta trở về Tướng phủ, tỷ tỷ và di nương đã nhìn ta không vừa mắt, lời nói của các ngươi có thể là chứng cớ sao?"

"Vẫn còn ngụy biện? Nhìn xem ta có đánh chết ngươi hay không." Vân Mặc Thành cầm cây gậy trong tay Hà Văn đánh về phía Vân Yên, bất luận thế nào hôm nay hắn cũng phải khiến nàng nhận tội.

Nhìn một màn này, tay Mộ Thanh Viễn khẽ động, hắn do dự có nên ngăn cản hay không nhưng cuối cùng hắn vẫn không ra tay. Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm cười một tiếng, lần này Vân Yên phải nếm mùi đau khổ, không ai có thể cứu nàng rồi.

Đứng đó nhìn cây gậy đánh về phía mình, trong lòng Vân Yên không khỏi cười khổ, lần này phải chịu thiệt trước, muốn ăn gậy rồi. Có điều, nhìn mấy người vây quanh, giờ khắc này nàng có thể nhìn rõ lòng bọn họ rồi.

Thời điểm gậy trong tay Vân Mặc Thành chuẩn bị rơi vào người Vân Yên, đột nhiên một bóng người xuất hiện, nàng trực tiếp đẩy Vân Mặc Thành ra, lớn tiếng quát: "Không cho phép ngươi đánh tiểu thư chúng ta."

Nghe thanh âm này, Vân Yên nhìn người tới, thấp thỏm trong lòng cũng buông xuống, là Bích Thủy.

"Người nào, lại dám đẩy bổn tướng!" Vân Mặc Thành giận dữ, nhìn cô gái mặc y phục xanh nhạt, hừ lạnh nói: "Người tới, lôi tiện tỳ này xuống, loạn côn đánh chết."

Vân Yên cả kinh, chuẩn bị lên tiếng, không ngờ Bích Thủy đã vọt lên trước, nàng nhìn Vân Mặc Thành, cười lạnh nói: "Đánh ta? Tại sao ngươi đánh ta? Ta không bán mình cho Tướng phủ các ngươi. Hừ, ta lớn như vậy mà còn chưa từng thấy người cha nào như ngươi, không phân rõ trái phải đã đánh tiểu thư, lòng ngươi có phải làm bằng đá hay không. Tiểu thư chúng ta chỉ ra ngoài một đêm thôi, ngươi lại tin lời hai nữ nhân kia nói tiểu thư chúng ta tư thông với nam nhân. Không thấy buồn cười sao?"

"Ngươi... Người tới, lôi nàng ra cho ta!" Vân Mặc Thành trợn tròn mắt, quát lên, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như thế.

Bích Thủy cười lạnh nói: "Ta làm sao? Ta cũng chỉ nói sự thật thôi, ngươi yên tâm, nói xong ta sẽ đi." Dứt lời, nàng nhìn Mộ Thanh Viễn, lạnh lùng nói, "Ta không biết tại sao hôm nay Tứ vương gia lại có mặt ở Tướng phủ nhưng chẳng lẽ ngươi là Tứ vương gia mà bản lĩnh phân biệt đúng sai cũng không có sao? Cùng nam nhân tư thông, tiểu thư của chúng ta là người có thể làm chuyện như vậy sao? Có nam tử nào đáng giá để tiểu thư phải làm vậy?"

Lời này ập vào mặt Mộ Thanh Viễn, hắn nhướng mày muốn phát tác, nhưng suy nghĩ một chút hình như đúng là như thế, không phải hôm qua Vân Nguyệt nói là nhìn thấy Vân Yên trong phòng sao? Nhưng lúc bọn họ đi vào kiểm tra bên trong rõ ràng không có người. Hơn nữa có người cố ý muốn hắn biết Vân Yên tư thông với người khác. Ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía Vân Yên, vẻ mặt nàng xa cách cũng không nhìn hắn, nói vậy là hắn hiểu lầm nàng sao?

Mộ Thanh Viễn hít một hơi, nhìn Vân Mặc Thành nói: "Bổn vương thấy vị cô nương này nói có lý, chuyện này còn cần kiểm chứng lại, Vân Tướng không cần quá tức giận."

Nghe vậy, Vân Yên không khỏi liếc nhìn Mộ Thanh Viễn, hiện tại mới nói giúp nàng, sớm được chỗ nào chứ?! Có điều nha đầu Bích Thủy kia tới thật kịp lúc, lời này nói cũng không sai. Nàng dùng ánh mắt ý bảo Bích Thủy lui xuống, Bích Thủy tự động đi ra phía sau nàng.

Thấy Mộ Thanh Viễn thiên vị Vân Yên, Vân Mặc Thành nhíu mày, trầm mặc.

Nhưng Vân Nguyệt cùng Liễu Tịnh Lâm đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Trong mắt Vân Nguyệt lóe lên một tia âm lãnh, bước lên phía trước, nhìn Vân Yên, cười lạnh nói: "Tam muội, coi như tối qua ta và mẹ nhìn lầm, nhưng tối qua ngươi thật sự có đi ra ngoài, đây là sự thật không thể chối cãi, nếu trong lòng ngươi không có quỷ vậy ngươi nói xem tối qua ngươi rốt cuộc đi đâu?" Giải thích không được, nàng nhất định tránh không khỏi phải chịu gia pháp.

Vân Yên cười nhạt nhìn Vân Nguyệt, nàng dĩ nhiên biết suy nghĩ trong đầu nàng ta, nói: "Hôm qua ta cũng chỉ tới chỗ người quen ngồi một chút, sau đó trời tối không tiện trở về, thật không ngờ lại bị nhị tỷ cùng di nương nói thành ta cùng người khác tư thông." vẻ mặt nàng tràn đầy ủy khuất.

"Người quen? Ta nhớ Tam muội đã bảy năm không ở kinh thành, ta không nghĩ ra ngươi có người quen nào?" Vân Nguyệt từng bước ép sát, trong lời nói còn có thâm ý khác.

Nghe vậy, Mộ Thanh Viễn lại nhìn Vân Yên, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi, Vân Nguyệt nói có lý.

"Tỷ tỷ không nhất định phải biết người quen của ta, có điều, tỷ tỷ không cần lo lắng, nàng đang ở ngoài cửa." Vân Yên lạnh nhạt nói, "Gọi nàng vào hỏi là biết."

Vân Nguyệt ngẩng cao đầu nhìn Vân Yên, cười nhạt nói: "Thật sao? Hà quản gia, vậy ngươi đi mời vị người quen của Tam tiểu thư kia vào đi!" Nàng mới không tin Vân Yên có người quen gì, nếu thật là có, có lẽ cũng chỉ là ba tên ăn xin kia, ha ha!

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vân Nguyệt, Vân Yên không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu bọn họ biết người tới là ai, nhất định đều phải thất vọng rồi.

Đúng lúc đó, một giọng nam đột nhiên vang lên: "Không cần phiền toái Hà quản gia đi mời, bổn vương tự mình tiến vào." Một bóng dáng màu xanh xuất hiện ở cửa Tướng phủ.

"Nếu Lục vương gia đã tới, vậy thì chuyện này cũng dễ nói rồi." Nhìn người tới, Vân Nguyệt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nhếch miệng cười, mặc dù nàng không biết tại sao tối qua Vân Yên lại ở cùng Lục vương gia, nhưng như vậy là đủ rồi, nàng nhìn sang Mộ Thanh Viễn, sắc mặt hắn đen kịt, Vân Yên a Vân Yên, ngươi đúng là tự chui đầu vào rọ!

Vân Yên đột nhiên quay đầu nhìn nam tử từ từ đến gần, trong lòng thầm hận, tại sao lại là hắn? Hắn tới làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.