"Đúng vậy, Hạ thiếu gia ở sân viện riêng biệt của mình. Thỉnh thoảng ngài thường đến đây để dâng hương. Mỗi tháng, ngài đều ở lại đây ba ngày." Vị tiểu hoà thượng lập tức đáp lời. Hiển nhiên hắn rất quen thuộc với Hạ Vũ Hàng. Quả nhiên, thói quen của Hạ Vũ Hàng vẫn không đổi. Vào cùng một vài ngày mỗi tháng, hắn sẽ đến ở trong Hàn San Tự. Người khác có thể không hiểu nguyên do, nhưng Trữ Tuyết Yến lại biết rất rõ. "Ra vậy. Hôm nay hắn vẫn chưa trở về Thượng thư phủ, đúng không?" Trữ Tuyết Yến nhìn đi chỗ khác, tiếp tục đi theo phía sau vị tiểu hoà thượng. Nếu Hạ Vũ Hàng không hiện diện khi nương tử hắn trở về lại mặt sau ba ngày thành hôn, Trữ Tử Nghiên sẽ không phải là người duy nhất bị bẽ mặt. "Thí chủ đoán đúng rồi, Ngũ tiểu thư. Tiểu tăng nghe nói hạ nhân từ phủ Thượng Thư sáng nay đến thuyết phục Hạ thiếu gia về phủ. Cữu trưởng lão vừa tiếp đón thí chủ trước đó, còn dặn chúng tiểu tăng giữ nguyên sân viện cho Hạ Thiếu gia vì ngài sẽ trở lại ngay. Ngài ấy chỉ rời đi hôm nay để giải quyết một số sự vụ " vị tiểu hoà thượng nói. Ba người họ vừa đi vừa trò chuyện cho đến khi tới được sân viện mà Hàn San Tự đã chuẩn bị cho nữ quyến. Viện này không giống sân viện mà Trữ Tử Anh ở kiếp trước, nó gần với khu nam túc hơn. Chung quy, Trữ Tử Anh khi đó vẫn là khách tại phủ Hộ quốc tướng quân. Dù đã được hứa hôn nhưng nàng vẫn không được phép gặp hôn phu của mình. Nên Hạ Vũ Hàng sẽ bí mật gặp nàng dưới vỏ bọc đến thăm viếng Hàn San Tự. Vì thế, Trữ Tuyết Yến cũng không phải là người xa lạ với tự miếu này. Vị tiểu hoà thượng đứng ở lối vào của viện và chỉ vào một điểm ở ngọn núi phía sau. Cười nói với Trữ Tuyết Yến, "Ngũ tiểu thư, hoa cúc ở tự miếu hiện đang ở thời kỳ nở rộ nhất. Nếu thí chủ muốn có thể đến đó thưởng hoa. Chúng ở ngay đó!" "Hoa cúc đang nở rộ?" Trữ Tuyết Yến sửng sốt hỏi. Có điều gì đó thoáng qua trong tâm trí nàng nhưng biến mất rất nhanh khiến nàng không thể nắm bắt. "Đúng vậy. Hoa cúc ở tự miếu nổi tiếng khắp thiên hạ. Những chủng hoa quý thường được tìm thấy ở đây, nghe nói có một số chủng đã bị tuyệt ở bên ngoài. Nhiều danh nhân và thư hương môn đệ sẽ đến đây để thưởng hoa. Ngay cả vị Hoàng phi đến đây vào năm ngoái cũng hết lời ngợi khen." "Ồ, tiểu sư phụ đang nói đến Nhã Quý phi sao? Nương nương có khởi giá đến đây vào năm nay không?" Một chủ ý thoáng qua trong đầu nàng. Nhã Quý phi là mẫu phi của Tam hoàng tử cũng là ái phi của Hoàng thượng. Nàng xuất thân từ gia tộc Thanh Lưu, nghe đồn rằng nàng rất thích chăm sóc hoa cỏ và cây cối trong cung điện của mình. Nàng cũng được biết đến là một hoa giả. Trữ Tuyết Yến cuối cùng cũng nhớ lại hoa cúc ở Hàn San Tự thực sự rất nổi danh. Hai năm trước, Nhã Quý phi đã ca ngợi về những bông hoa cúc khi cố ý đến viếng thăm nơi này. "Tiểu tăng không biết Hoàng phi có tới hay không nhưng Cữu trưởng lão đã phân phó cho chúng tiểu tăng chuẩn bị cho sự giá đáo của ngài. Trưởng lão nói rằng mặc dù chưa có tin tức gì, nhưng ngài có thể đến đây bất cứ lúc nào." Vị tiểu hoà thượng chắp tay vào nhau với vẻ nghiêm túc, trông khá khả ái. "Thông tri cho ta nếu Hoàng phi đến. Ta chưa từng gặp một vị Hoàng phi nào nên muốn có được nhận thức mới", Trữ Tuyết Yến nhẹ nhàng nói.
"Tuân mệnh. Tiểu tăng nhất định sẽ ghi nhớ." Vị tiểu hoà thượng sau đó cáo lui. Sân viện nhỏ nhưng sạch sẽ, chỉ có một gian nhà chính và hai gian phụ. Suy cho cùng, chủ đích cũng chỉ để chứa một chủ tử mang theo hai hoặc ba nha hoàn. Trữ Tuyết Yến ngồi nghỉ trong viện trong khi Thanh Ngư chạy đi lấy trà. Sau khi nhấp ngụm trà tỏa ra hương thơm thoang thoảng nhưng khoan khoái, nàng bắt đầu hồi phục lại tinh thần. Mã xa quá nhỏ, cả chặng đường gập ghềnh khiến nàng đau đầu. Giữ lấy cái đầu nhỏ choáng váng của mình, Trữ Tuyết Yến cảm thấy một số ký ức đang ùa về. Năm đó, nàng mới bảy tám tuổi đã nhìn thấy một nữ hầu lớn tuổi y phục hoa lệ bước vào trong viện. Nữ hầu đó y vận thập phần xa xỉ hơn so với những nha hoàn của Lăng phu nhân. Minh phu nhân cho lui đám hạ nhân ra ngoài nhưng Trữ Tuyết Yến tinh nghịch trốn dưới gầm giường, nhìn nữ hầu đó tôn kính hành lễ với Minh phu nhân. Từ ánh mắt của nữ hầu có thể nhận thấy rằng bà rất kính trọng Minh phu nhân. Trữ Tuyết Yến không dám lại gần, nàng chỉ loáng thoáng nghe thấy họ nhắc đến tên của Nhã Quý phi. Có vẻ như Nhã Quý phi đã ban tặng một số lễ vật. Trong cuộc đàm thoại, họ cũng có nhắc đến tên một người khác. Nữ hầu đó là cung nữ bên cạnh Nhã Quý phi dự định ban tặng nàng cho Minh phu nhân. Nhưng bà cự tuyệt ban thưởng. Nữ hầu hành đại lễ với Minh phu nhân trước khi rời đi cùng Nhã Quý phi. Trữ Tuyết Yến chưa bao giờ để người đó trong đầu nhưng giờ đây hứng thú của nàng đã được khêu gợi. Nếu đã là thị nữ thân cận của Nhã Quý phi, bà ấy nhất định sẽ hộ tống Quý phi rời khỏi hoàng cung. Người đó chắc phải có mối quan hệ sâu sắc với Minh phu nhân. Nếu Trữ Tuyết Yến có thể thuyết phục người đó trở thành quân cờ của mình, chẳng khác nào thượng đế cũng đang giúp nàng một tay... Hoa cúc ở Hàn San Tự quả thực là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng. Tự miếu được biết đến với Cúc Hoa Toàn Tập. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để thưởng hoa. Khách đến tự miếu đều đã đi ngắm hoa ở ngọn núi phía sau. Trữ Tuyết Yến đã dành cả buổi sáng để nghe Sư trụ trì đọc kinh, sau khi ăn trưa, nàng dẫn Thanh Ngư và Lan Trữ đến ngọn núi phía sau. Hàn San Tự được xây cất ở lưng chừng núi, với một đường lộ ở phía trước và rừng rậm ở hậu bộ. Một đường lộ quanh co dẫn đến đỉnh núi. Đáng ngạc nhiên là buổi trưa không có quá nhiều khách nhân so với buổi sáng, không khí yên bình hơn nhiều. Đi bộ lên núi được một lúc, Trữ Tuyết Yến cảm thấy kiệt sức, không thể tiếp tục nên nghỉ ngơi tại một mái đình gần đó. Mục đích khác khi nàng đến Hàn San Tự là để gia cường thân thể, tránh phải thất bại vì suy nhược cơ thể trước khi chiến đấu với Lăng phu nhân và Trữ Tử Nghiên. Sức khoẻ hiện tại của nàng thật sự là quá yếu nhược. Chẳng trách nàng đã khóc đến chết trước linh cữu của Minh phu nhân. "Tiểu thư, người định đi tiếp sao? Sao người không nghỉ ngơi ở đây? Thân thể người làm sao có thể chịu được nếu cứ leo lên?" Thanh Ngư cố gắng thuyết phục Trữ Tuyết Yến. Nàng lo lắng cho sức khỏe của chủ tử vốn luôn dễ đổ bệnh. Khuôn mặt trắng như ngọc của Trữ Tuyết Yến nhuốm chút hồng sắc, nàng đang thở hổn hển sau khi lên núi. "Ta không sao. Ta sẽ dừng lại nếu thực sự không thể đi tiếp được nữa. Chúng ta càng leo lên cao, cảnh sẽ càng đẹp." Trữ Tuyết Yến nhìn lên. Ngọn núi phía sau của Hàn San Tự thật sự rất cao. Nhìn từ xa, ngọn núi dường như chọc thủng những tảng mây trên bầu trời. Người ta nói rằng tự miếu trên đỉnh núi mới chân chính là Hàn San Tự trong khi miếu bên dưới chỉ là một miếu phụ. Lan Trữ rót một tách trà nóng đưa cho nàng. Nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, trên đó không có gì nhiều để xem, trừ tầm nhìn xa hơn. Trước đây, chúng ta ..." Vành mắt chợt đỏ lên khi nàng nghĩ đến Trữ Tử Anh đã chết bi thảm. Nàng cắn chặt môi dưới, không thể tiếp tục câu nói của mình.
"Lan Trữ, Sao ngươi không kể cho ta nghe về chủ tử trước đây của ngươi, tiểu thư Tử Anh? Ta nghe nói Tử Anh tỷ đều thành thạo cầm, kì, thi, hoạ và nàng là một nhân tài hi hữu. Tại sao nàng lại buồn chán, u uất để rồi gieo mình vào ao sen?" Trữ Tuyết Yến tỏ vẻ hứng thú hỏi. Với ý cười trong mắt, nàng chậm rãi chỉnh lại đầu tóc. "Chủ tử của nô tì không tự gieo mình vào ao sen. Làm sao nàng có thể khi của hồi môn của nàng vừa mới đến phủ..." Lan Trữ trở nên kích động khi nhắc đến Trữ Tử Anh. Khóe miệng nàng run lên, cất cao tiếng theo bản năng. Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên sau lưng họ. "Muội đang bàn luận về Tử Anh muội sao? Sao vậy? Không phải người ta nói rằng nàng tự vẫn trong đầm sen sao? Có bí ẩn gì sau đó không?" Chỉ riêng giọng nói cũng đủ khiến Trữ Tuyết Yến biết rằng chủ nhân của nó là một nử tữ dịu dàng và xinh đẹp. Trữ Tuyết Yến chậm rãi quay người lại trong khi kìm nén oán hận trong mắt. Nàng cảm thấy lãnh khí trong người. Nàng sẽ không bao giờ quên được giọng nói này. Nữ nhi của Lăng phu nhân, trưởng nữ của phủ Hộ quốc tướng quân, và là khuôn mặt luôn đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng hằng đêm! Trữ Tử Nghiên, vận một bộ ngoại bào và váy thêu hồng phấn, búi tóc được trang hoàng bởi hai món trang sức lủng lẳng. Trên khuôn mặt nàng có một nụ cười nhàn nhạt, tạo cảm giác của một nữ tử ôn nhu, mỏng manh khiến người khác muốn che chở. Khi rà soát kỹ hơn ký ức của mình, Trữ Tuyết Yến nhận ra rằng nàng không thể nhớ rõ chuyện tình của Trữ Tử Nghiên và Hạ Vũ Hàng bắt đầu từ khi nào. Nàng chỉ biết rằng do có quan hệ tốt nên Hạ Vũ Hàng không theo quy củ né tránh Trữ Tử Nghiên khi hắn đến thăm. Bất cứ lúc nào Hạ Vũ Hàng đến phủ Hộ quốc tướng quân, ba người họ nhất định sẽ trò chuyện với nhau. Hầu hết thời gian, họ sẽ gặp nhau trong viện của Trữ Tử Nghiên. Trữ Tử Nghiên nói rằng Hạ Vũ Hàng sẽ thấy thoải mái hơn khi ở một chỗ rộng rãi và được bảo trì tốt. Bây giờ Trữ Tuyết Yến nghĩ lại, lúc đó hai người bọn họ nhất định đã có quan hệ. Bằng không, tại sao Hạ Vũ Hàng chưa bao giờ thấy không tiện khi ở lại sân viện của Trữ Tử Nghiên? Có một lần, Trữ Tử Anh nói với hắn nên gặp trong viện của nàng vì nàng cảm thấy hổ thẹn khi liên tục làm phiền tỷ tỷ mình. Hắn ngay lập tức bác bỏ ý kiến đó, nói rằng cả hai người đều là khách của phủ đệ, gia chủ nên đón tiếp khách nhân. Thân là Đại tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, nàng đang thể hiện sự hiếu khách đối với họ, họ chỉ cần đáp lễ là được. Nàng thật ngốc. Nếu Hạ Vũ Hàng không đến thăm viện của Trữ Tử Nghiên mỗi lần đến tướng phủ, người ngoài sẽ dị nghị về mối liên hôn giữa nhà họ Hạ và phủ Hộ quốc tướng quân. Mọi người tin rằng Trữ Tử Nghiên là người được hứa hôn từ nhỏ với Hạ Vũ Hàng, chứ không phải một ai khác. Vậy vì sao mỗi lần Hạ thiếu gia đến thăm viện của Đại tiểu thư lại không hề né tránh nàng theo quy củ? Nàng tin rằng nàng và Hạ Vũ Hàng lưỡng tình tương duyệt nhưng hóa ra tương ái kì thực được hưởng thụ bởi cả hai người họ. Nàng chẳng qua chỉ là một vai phụ, một bàn đạp cho cả hai người. Dùng sinh mạng của nàng làm lễ vật chúc phúc cho sự kết hợp "định mệnh" của họ. Bây giờ đây, nàng đã trở lại từ vùng biển máu của A Tu La... Trữ Tuyết Yến đứng dậy mỉm cười. "Đại tỷ, tỷ đến khi nào vậy?" Lần cuối cùng nàng gặp Trữ Tử Nghiên là cách đây bốn năm năm trước, nên họ cũng không thân cận lắm. Trữ Tử Nghiên bước tới, nắm lấy tay nàng. Nhẹ nhàng hỏi: "Tỷ vừa mới đến. Sau khi nghe tin muội đang đi đến ngọn núi phía sau tỷ đến đây ngay. Tỷ không nghĩ là mình thực sự gặp được muội ở đây. Ngũ muội, dạo này muội có khỏe không?" Chỉ cần nhìn nàng, sẽ khiến người khác khó tin nàng không phải là người có mối quan hệ tốt với muội muội mình. Nàng thật sự có khí chất của một người đại tỷ! Nhịn lại ý muốn hất tay Trữ Tử Nghiên ra, Trữ Tuyết Yến kéo nàng đi ra đường lộ với một nụ cười nhạt. "Nếu tỷ đã ở đây, chúng ta hãy cùng nhau ngắm cảnh, Đại tỷ. Lan Trữ chỉ đang nói về Tiểu thư Trữ Tử Anh, người đã từng sống trong tướng phủ của chúng ta. Muội nghe nói nàng xinh đẹp đến khó tin nhưng lại tự vẫn trong hồ sen mà không rõ lý do. Quả thật là lạ." Trữ Tử Nghiên cư xử như thể đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này. Nàng đặt tay Trữ Tuyết Yến xuống, quay sang mỉm cười với Lan Trữ. Liên tục truy vấn "Tự vẫn trong ao sen? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy? Ta có quá nhiều sự vụ nên không nhận thức về nó. Về sau, ta có nghe Nhị mẫu thân nói về chuyện đó nhưng không nhắc đến Tử Anh muội. Lan Trữ? Ồ, ta nhớ ra rằng tỷ tỷ của ngươi làm việc trong trù phòng, phải không? Chà, Sao ngươi không nói với ta? Nói cho ta biết tại sao Tử Anh muội lại tự gieo mình vào ao sen." Lời nói công kích cùng uy hiếp. Nàng quá tập trung vào phản ứng của Lan Trữ mà không để ý đến người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]