Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Trữ Tử Nghiên không nhận ra Trữ Tuyết Yến đã "tình cờ" dẫn nàng xuống một con đường mòn. Đường lộ quanh co ở ngọn núi phía sau của Hàn San Tự đầy những con đường mòn nhỏ hẹp. Những người hiếm khi đến đây sẽ không biết những con đường mòn này dẫn đến đâu. ‘Vừa nãy Trữ Tử Nghiên đang uy hiếp Lan Trữ?’ Trữ Tuyết Yến thoáng nhìn Lan Trữ. Quả nhiên, sắc mặt của nàng đã thay đổi, khuôn mặt nàng tái nhợt đi. Thế nhưng, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, cung kính hành lễ với Trữ Tử Nghiên, rồi lui về phía sau Trữ Tuyết Yến. Nàng đang biểu thị rõ bây giờ nàng thuộc về Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến nhẹ gật đầu. Từ lâu nàng đã biết Lan Trữ là một nha đầu thông minh. Việc Lan Trữ từ chối đáp lời đã phá hỏng quỷ kế của Trữ Tử Nghiên. Nếu Lan Trữ nhất định phải hồi đáp, chí ít phải được sự cho phép của chủ tử. Sỡ dĩ Trữ Tử Nghiên vội vã đến một phần là do nàng nhắc về Trữ Tử Anh. Dù là một vạn niên nữa Trữ Tử Nghiên cũng không ngờ được rằng nữ tử mà nàng đã dìm chết sẽ tái sinh trong một thân thể khác. Trữ Tuyết Yến biết Hạ Vũ Hàng đang ở đâu và đang làm gì vào lúc này. Nụ cười tà mị ẩn trong đôi mắt nàng càng trở nên âm lãnh hơn. Ý định của nàng là đưa Trữ Tử Nghiên đi xem diễn. Về những gì sẽ xảy ra tiếp theo... Chà, nàng tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo! Không phải Hạ Vũ Hàng giết nàng vì Trữ Tử Nghiên sao? Không phải hắn một lòng sắt son với Trữ Tử Nghiên sao? Nàng thật mong chờ được xem "ái tình" của cặp phu thê này! Âm thầm nhạo báng, song nụ cười ôn hoà vẫn nguyên trên môi nàng. Sự vui vẻ lấp đầy đôi mắt mỹ lệ khi nàng chậm rãi nói, "Đại tỷ, đừng nói về chuyện đó nữa. Muội nghe bảo tỷ phu cũng ở đây. Sao tỷ không đi cùng huynh ấy? Hoà thượng trong tự miếu nói rằng huynh ấy đã ở đây vài ngày rồi." Trữ Tuyết Yến chớp mắt hiếu kì nhìn Trữ Tử Nghiên. Giọng nói của nàng rất ngây thơ, nhưng Trữ Tử Nghiên lại có cảm giác như đâm vào tim mình. Hạ Vũ Hàng đã rời khỏi Hạ phủ ngay sau đêm tân hôn. Chính xác, hắn đã rời đi đến Hàn San Tự vào sáng sớm hôm sau. Trữ Tử Nghiên rất tức giận nhưng nàng không thể than vãn về chuyện đó. Bên ngoài đã chê trách nàng kể từ khi cái chết của Minh phu nhân trong phủ Hộ quốc tướng quân bị bại lộ. Hạ Thượng thư và phu nhân cũng rất không hài lòng về nàng. Mọi ngôn từ của họ đều chỉ ra rằng nàng đang mang lại xui xẻo cho dòng tộc. Làm nàng thất vọng hơn, họ thậm chí còn không truy vấn về việc hài nhi mình rời khỏi phủ đệ ngay sau lễ thành hôn, ly khai nương tử của mình trong tân phòng trống trải. Mặc dù hắn đã tuân theo quy củ trở về lại mặt cùng nàng ở phủ Hộ quốc tướng quân vào chiều hôm qua, nhưng vẫn giục nàng quay về ngay sau bữa trưa. Ngay lúc mã xa đi được nửa chặng đường, nàng không còn thấy thân ảnh hắn đâu. Đến khi nàng hỏi một tiểu nô tài mới biết được rằng hắn đã trở lại Hàn San Tự. Nếu không phải vì nàng phải trở về Hạ phủ để thu dọn đồ đạc, nàng đã tiến thẳng đến tự miếu. Trữ Tử Nghiên xem đây như một nỗi ô nhục, nụ cười của nàng gần như vụt tắt sau khi nghe Trữ Tuyết Yến khơi nó lên. "Vũ Hàng sẽ tham gia vào viên sơ khảo của khoa cử khảo thí vào xuân kỳ nên chàng cần tĩnh tâm. Dẫu sao nam nhi chí tại bốn phương. Làm sao ta, một thê tử, lại vướng bận chàng được? Ở đây yên tĩnh, thực sự là một hảo hoàn cảnh để nhân học tập. Đó là lý do tại sao chàng ở đây." Trữ Tử Nghiên tận lực để diễn vai một thê tử cao thượng khi nàng ngồi nghỉ gần đó. Trông nàng giống như đang thực suy xét, cân nhắc cho Hạ Vũ Hàng.
Đầu óc xoay chuyển, Trữ Tuyết Yến nở một nụ cười rạng rỡ và tò mò nói: "Ra vậy. Tỷ phu sẽ sớm tham gia vào khoa cử khảo thí. Muội đã nghe nói về tài hoa của tỷ phu từ lâu. Sẽ không có vấn đề gì với chuyến hồi gia của tỷ vào xuân kỳ tới, đúng không? Khoa cử năm sau vẫn còn rất lâu. Tỷ phu sẽ không ở lại đây cho đến lúc đó chứ." Đường nét trên khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến rất tinh xảo nhưng bị che lấp bởi sự non nớt, nước da kém sắc và đôi môi nhợt nhạt. Việc leo núi đã làm nàng kiệt sức, khuôn mặt nhuốm chút sắc hồng trông như được hồi sinh. Nét đẹp của nàng câu hồn đoạt phách. Mặc dù nàng chỉ cười yếu ớt, lãnh đạm nhưng vẫn mang một chút kiều mị. Nét đẹp của nàng làm cho những vị phu nhân đang đi xuống núi phải quay lại nhìn trộm thêm lần nữa. Họ tự hỏi nàng thuộc gia quyến nào. Làm sao nàng có thể xinh đẹp và thanh tao đến vậy? Bị cuốn hút, họ bắt đầu đi về phía nàng. Trữ Tử Nghiên không nhận điều này vì lửa giận đang dâng lên trong lồng ngực nàng. Dù nàng có chuyển sang chủ đề khác, Trữ Tuyết Yến cũng sẽ lôi việc Hạ Vũ Hàng "bỏ rơi tân nương tử" vào cuộc đàm thoại. Nha đầu đó nói như đang an ủi nàng nhưng ngôn từ của nàng lại như đang chế nhạo truyền đến tai Trữ Tử Nghiên. Nàng kìm nén lửa giận của mình, đi nhanh về phía trước như hùng hùng liệt hoả. Tận lực kiềm chế bản thân, nàng nói, "Ngũ muội, đừng nói về tỷ phu nữa. Nam nhân suy nghĩ khác nữ nhân. Hơn nữa, nữ tử chúng ta chỉ cần quản tốt nội viện là được rồi." "Vậy sao ... Nhưng ..." Trữ Tuyết Yến dừng lại. Nàng như thể muốn nói nhưng lại thôi khiến Trữ Tử Nghiên vô cùng hiếu kì. "Sao thế?" "Đại tỷ, nhìn kìa. Đó không phải là tỷ phu sao? Nhân bên cạnh hắn ..." Trữ Tuyết Yến làm như thể nàng vừa phát hiện ra Hạ Vũ Hàng. Nàng chớp mắt, chỉ vào một mái đình gần đó. Đường núi quanh co. Nếu không đi bộ đến địa phương này, họ sẽ không phát hiện ra có một tiểu đình ở đây. Một nam nhân anh tuấn vận trường bào lam sắc đứng dưới mái hiên của tiểu đình không ai khác chính là Hạ Vũ Hàng. Người cùng tựa vào lan can với hắn là một nữ tử xinh đẹp vận liên y vàng xanh. Nhìn từ xa, họ giống như một cặp trai tài gái sắc bước ra từ trong tranh. Vừa cười vừa nói mà không nhận ra rằng mình đã thu hút sự chú ý của người khác... Nhìn Hạ Vũ Hàng tao nhã cười nói với một nữ tử, sắc mặt Trữ Tử Nghiên lập tức tối sầm lại. Sau khi bắt gặp cảnh này, Trữ Tuyết Yến cười nhẹ, lùi lại vài bước. Trữ Tử Nghiên tin rằng nàng đã chiếm được tâm tư của Hạ Vũ Hàng nhưng không ngờ người vừa tân hôn lại biểu hiện thân mật như vậy với một nữ tử khác. Thêm nữa, trước mặt Trữ Tuyết Yến, nàng còn khăng khăng rằng Hạ Vũ Hàng chỉ đơn thuần là muốn học tập nên mới quên mất nàng. Song, thời gian chưa trôi được bao lâu trước khi nàng bắt gặp hắn với một nữ tử khác. Chẳng khác nào tát một cái thật mạnh vào mặt nàng. Sắc mặt Trữ Tử Nghiên trở nên trắng bệch sau khi nhìn thấy phu quân mình. Nàng trông khác hẳn với hình tượng điển hình của một tiểu thư ôn nhu xuất thân từ gia tộc quyền quý. Trữ Tuyết Yến đã được hứa hôn với Hạ Vũ Hàng khi còn nhỏ, đương nhiên biết rất nhiều điều về hắn mà Trữ Tử Nghiên không biết. Lấy vị cô nương trước mặt họ làm ví dụ. Hạ Vũ Hàng luôn kiên định rằng hắn không thân cận với nữ tử đó. Trong tiền kiếp, nàng luôn tin lời hắn nói, tin rằng họ có mối quan hệ thuần khiết. Hắn nói rằng vị cô nương đó chỉ là một thiếu nữ khốn khổ gặp nạn mà hắn tình cờ cứu được và an bài ở Hàn San Tự. Một thiếu nữ chạy đến kinh thành để trốn thoát khỏi cuộc ép hôn nhưng lại phát hiện thân thích của nàng đã đi nơi khác. Trong lúc tuyệt vọng, nàng vào rừng treo cổ tự vẫn. Hạ Vũ Hàng tình cờ đi ngang qua, cứu sống và đưa nàng vào Hàn San Tự. Hắn thậm chí còn ra lệnh cho thuộc hạ của mình tìm kiếm thân thích của nàng nhưng vẫn không có kết quả dù đã nửa năm trôi qua. Do đó, vị nữ tử này vẫn ở trong tự miếu cho đến tận bây giờ.
Trữ Tuyết Yến từng ngẫu nhiên gặp nữ tử này. Khi đó, trùng hợp nàng cũng ở trong Hàn San Tự. Vị thiếu nữ này đã hẹn nàng ra, muốn tạ ơn Hạ Vũ Hàng đã cứu nàng. Để trả ơn, nàng bày tỏ muốn làm nha hoàn của Trữ Tuyết Yến, nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là có thể báo đáp lòng tốt của hắn. Cũng chính nàng đã nói cho Trữ Tuyết Yến biết về chuyện này! Nữ tử đó bị kích động hất Trữ Tử Anh xuống khe suối mà nàng đang đứng cạnh đó. Nàng ta chạy đi tìm Hạ Vũ Hàng khóc như hoa lê đái vũ. Nàng hành động như thể sắp nhảy xuống nước để cứu Trữ Tử Anh. Hạ Vũ Hàng ôm chặt lấy nàng vì sợ rằng nàng sẽ thực sự nhảy xuống khiến việc giải cứu Trữ Tử Anh bị trì hoãn. Đó là một ngày đông lạnh giá với gió thổi từ phía tây bắc. Tình cờ Lan Trữ không ở bên cạnh nàng vì phải đi tìm vật gì đó trong khi nữ tử kia níu lấy Hạ Vũ Hàng. Phải đến khi Lan Trữ quay lại, nhảy xuống nước rồi khóc nức nở khi cứu được nàng. Nàng lạnh run người, nói lắp bắp. May thay, phương trượng Minh Nguyệt của Hàn San Tự là một y sư nếu không nàng sẽ không qua khỏi. Dù vậy, quá trình bình phục của nàng cũng mất gần nửa năm. Nhưng nàng đã quá đơn thuần. Sau khi nghe lời biện minh của Hạ Vũ Hàng và những lời tạ lỗi đẫm nước mắt của nữ tử, nàng lập tức tin tưởng vào sự minh bạch của họ. Tin rằng nữ tử đó chỉ đang báo đáp ơn nghĩa cho hắn, những chuyện sau đó chỉ đơn thuần là một sự cố. Nếu đã là một sự cố, sẽ không ai có lỗi trong chuyện này. Nhưng nhìn vào tình huống diễn ra hiện tại, rõ ràng giữa họ có điều không đúng. Vị nữ tử đó đúng thật là nham hiểm. Khi đó, nàng ta đã định giết chết Trữ Tử Anh nhưng bây giờ trong mắt nàng ta chỉ hiện rõ sự cảm phục và ôn nhu cho tất cả mọi người thấy! Hạ Vũ Hàng cao hơn nhiều so với nàng nên phải cúi đầu xuống để nói chuyện. Hành động của hắn quá dịu dàng khiến Trữ Tử Nghiên tức giận đến đỏ cả mắt. Nàng trừng mắt đầy oán hận nhìn nữ tử đó. Nhận thấy có người đang nhìn mình, nữ tử nhìn thẳng lên. Sau khi nhìn thấy Trữ Tử Nghiên, nàng cứng đờ người vì sốc, vươn tay kéo ống tay áo của Hạ Vũ Hàng như thể bị hoảng sợ. Nàng nhẹ nhàng nói, "Hạ thiếu gia, nữ... nữ tử đó là ai? Nàng trông thật hung dữ!" Hạ Vũ Hàng quay đầu lại, nhìn thấy Trữ Tử Nghiên. Hắn ngạc nhiên khi thấy nàng ở đây nhưng không hoảng loạn. Đứng dậy đi đến chỗ nàng. "Tử Nghiên, sao nàng lại ở đây?" Mặc dù trong lòng nàng đang nổi cơn thịnh nộ, Trữ Tử Nghiên vẫn cố nhịn, nở một nụ cười nhạt. "Thiếp đến đây để bồi bạn với Ngũ muội. Sao chàng lại ở đây, Vũ Hàng? Vị cô nương đó là ai? Nàng trông giống với người mà chúng ta đã thấy ở chỗ của biểu ca. Đừng nói với ta, chàng cố tình mời người từ những chỗ đó đến đây." Lời nói của nàng nghe như hờ hững đùa vui nhưng lại đem một thiếu nữ nhà lành so sánh với một nữ tử kĩ viện. Biểu ca của Trữ Tử Nghiên là khách quen của các kĩ viện, thỉnh thoảng sẽ đùa bỡn suồng sã với kĩ nữ. "Không, nàng ấy là một nữ tử gặp phải khốn cảnh mà ta đã cứu được. Nàng ấy không phải từ kĩ viện", Hạ Vũ Hàng nghiêm túc nói. Ánh mắt của hắn di chuyển từ Trữ Tử Nghiên sang Trữ Tuyết Yến. Đôi mắt trong sáng, lạnh lùng của nàng tối đen như mực, chứa đầy sự giễu cợt và khinh bỉ. Mạc danh kì diệu, trái tim hắn chợt đập loạn xạ. Khi hắn muốn nhìn kĩ hơn, nàng khẽ cúi người hành bán lễ với hắn. Nàng lãnh đạm nói "Tỷ phu!". "Ồ, ra là Ngũ muội." Hắn cảm thấy hơi thất vọng không rõ lý do. Trữ Tử Nghiên nhìn nữ tử e thẹn đi tới chỗ họ, kinh ngạc thốt lên, "Gặp phải khốn cảnh?" Sau khi đánh giá nữ tử, nàng quay sang mỉm cười với Hạ Vũ Hàng. "Vũ Hàng, thiếp nghĩ nàng khá đáng thương. Sao chúng ta không thu nhận nàng ấy? Như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng chăm sóc cho nàng hơn." Vẻ tươi cười đang nhảy múa trong mắt nàng như thể nàng thực sự sắp nạp cho Hạ Vũ Hàng một người tiểu thiếp. Nàng trông giống như một Đại phu nhân thông tuệ và hiền đức trong phủ đệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]