Trữ Tuyết Yến bước tới bàn, mở một chiếc hộp trong đó. Nàng dùng móng tay thon nhọn của mình quẹt qua lớp bột và đặt gần mũi ngửi. Đó là một mùi hương nhẹ, thuần khiết. Là loại phấn phủ luôn được các tiểu thư khuê các yêu thích, vô luận kết cấu hay mùi hương. Nàng cười nhạt. "Giữ lại nó cất vào ngăn kéo. Chúng ta sẽ bàn về nó sau khi ta trở lại." Phấn phủ là sản phẩm thượng lưu và đích thị là thứ nàng cần lúc này. Tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng thậm chí còn không đủ để trả cho một hộp phấn. Lễ vật của Trữ Tử Nghiên đến thật đúng lúc. Đây được xem như sự chuẩn bị cho tình thế để tránh bị hiềm nghi. Nàng sẽ tính kế Lăng phu nhân vào đúng lúc đúng chỗ hiểm và dùng loại phấn phủ mà trưởng nữ bà gửi đến để hủy hoại nhị nữ của bà. Nàng tự hỏi liệu Lăng phu nhân có nổi điên lên vì chuyện này không. "Tiểu thư, lúc này người không nên dùng mỹ dung (mỹ phẩm) nếu không sẽ bị bên ngoài bàn tán." Hàn ma ma nghĩ rằng Trữ Tuyết Yến cũng mang tâm tư phù phiếm như những tiểu thư khuê các khác. Khi nghĩ về nó, bà cảm thấy thương xót cho chủ tử của mình vì nàng chưa bao giờ được dùng những mỹ dung như vậy từ khi còn là một tiểu hài tử. Do đó, bà đơn thuẩn chỉ cảnh báo chứ không ngăn cản nàng. "Thả lỏng đi, Hàn ma ma. Ta biết điều đó. Cứ đặt nó qua một bên đi." Trữ Tuyết Yến gật đầu. Nàng không có ý định dùng những phấn phủ này cho mình nên đương nhiên không cần lo lắng. "Nô tì vui vì người hiểu." Hàn ma ma yên tâm. "Hàn ma ma, ngươi có biết lúc nào thì cữu phụ hồi kinh không?" Trữ Tuyết Yến ngồi xuống ngay một cái bàn gần đó. Dưới ánh đèn, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của nàng lộ ra vẻ trầm ngâm. Nàng không chút nào giống một thiếu nữ 14 tuổi vô lo vô nghĩ. Điều này càng làm Hàn ma ma phiền muộn hơn. Nếu không có Nhị phu nhân bảo hộ cho nàng trong tương lai, những ngày tháng sau này của nàng sẽ còn khó khăn hơn. Bà thề nhất định sẽ bảo vệ cho Ngũ tiểu thư từ giờ trở đi! "Chúng ta chỉ vừa mới gửi thư vào đêm hôm trước. Nó sẽ đến tay ngài ấy sớm nhất là 10 ngày nữa." Minh phu nhân không bao giờ trao đổi thư từ với Đại huynh của nàng, người đang trấn giữ biên cương. Chính Trữ Tuyết Yến là người đã viết thư cho hắn. Song, nàng cũng không thể nhớ rõ về vị cữu phụ này của mình và nương nàng dường như không có quan hệ quá sâu sắc với hắn. Đã hơn một thập kỷ kể từ lần cuối họ gặp nhau, trong thời gian đó cũng không có bất cứ lá thư nào mà Minh phu nhân viết cho hắn. Nếu không nhờ Hàn ma ma có nhắc đến tên vị cữu phụ này trong thế cùng, nàng đã quên mất rằng nương nàng còn có một vị Đại huynh. Hàn ma ma lấp lửng thuật lại mập mờ về những sự việc trong quá khứ và che giấu khá nhiều chi tiết nhưng khi nói đến sự sủng ái của cữu phụ dành cho nàng, bà không hề ấp úng. Sở dĩ bà thúc giục nàng phải soạn ngay một lá thư và gửi nó ngay trong đêm vì bà tin rằng hắn sẽ cấp tốc chạy đến ngay sau khi nhận được thư của nàng. Bất kể vị cữu phụ này của nàng khi nào xuất hiện, nàng có thể nói lên được từ phản ứng của Trữ Hiên ngày hôm đó rằng vị cữu phụ này có uy thế khá lớn. Nàng hy vọng vị cữu phụ này thật sự quan tâm đến nàng và sẽ có thể hồi kinh trong một tháng nữa. (Lúc đầu tác giả viết là em trai nhưng không biết sao về sau lại đổi thành anh trai) "Hàn ma ma, người hạ nhân từ viện của Đại tỷ vẫn ở đây sao?" "Họ đã ở đây trước đó. Người cần họ sao, tiểu thư?" Hàn ma ma dừng bước. "Bảo họ chuyển lời đa tạ của ta tới Đại tỷ và nói với nàng rằng nàng không cần phải vội đến tự miếu. Ta đã có Thanh Ngư và Lan Trữ đi theo hộ tống." Lan Trữ là một nha hoàn mà phủ Hộ quốc tướng quân phân phát cho nàng. Vào ngày Lăng phu nhân xông vào Vân Ánh Viện cùng thuộc hạ của mình, Lan Trữ tình cờ không có trong viện. Trữ Tử Nghiên bảo rằng Lan Trữ là người đã khai ra Trữ Tử Anh có quan hệ bất chính với nam nhân. Nàng chưa bao giờ tin điều này! Giả sử nàng có hoài nghi, nàng cũng bị thuyết phục sau khi thấy Lan Trữ một mình trông coi Vân Ánh Viện và ý định giết chết nàng của Lăng phu nhân.
Nàng tự hỏi liệu Trữ Tử Nghiên có cảm thấy khẩn trương khi gặp lại Lan Trữ hay không. Tường Vân Viện Trần ma ma hốt hoảng đẩy cửa phòng ngủ. "Đại phu nhân! Nô tì cùng với một đám hạ nhân đi qua nhưng không thấy ai ở đó. Vân Ánh Viện vắng tanh, nô tì cũng không thể tìm thấy bà tử Linh ở đâu cả. Nô tì đã hỏi quanh Minh Sương Viên và nghe nói rằng Lan Trữ đã quay trở lại với Ngũ tiểu thư, bình an vô sự. " "Loảng xoảng!" Tách trà trong tay Lăng phu nhân rơi xuống tiểu trác tử gần đó. Khuôn mặt thanh tú, nhợt nhạt của bà bị vặn véo đến biến dạng. "Ả tiện nô đó thực không hoàn thành phận sự của mình. Nếu ngươi nhìn thấy bà ta, cho bà ta một trận đòn nhừ tử." Trần ma ma được giao bắt tại trận hành động của Trữ Tuyết Yến. Một khi bà nhìn thấy Trữ Tuyết Yến và Lan Trữ đã chết cùng một chỗ, Trữ Tuyết Yến sẽ hết đường chối cãi. Nhưng làm bà bất ngờ, bà không thấy một ai trong viện, kể cả bà tử Linh. "Đại phu nhân, thỉnh người bớt giận. Nhị phu nhân đã đi rồi, số phận của Ngũ tiểu thư nằm trong tay người. Chúng ta có thể từ từ." Trần ma ma nhẹ nhàng xoa dịu bà. "Hầu gia đã nghi ngờ về cái chết của Nhị phu nhân. Tốt hơn là người nên tạm thời án binh bất động. Nếu không, chúng ta có nguy cơ phải gánh chịu lửa giận của Hầu gia." "Chỉ cần tiện nha đầu đó còn sống, tướng phủ sẽ không bao giờ được yên bình."Lăng phu nhân nghiến răng oán hận. Thương tích trên người khiến cho bà chỉ có thể nằm trên giường. Mặc dù bà không biết rằng đó là tác phẩm của Trữ Tuyết Yến, nhưng nàng vẫn là nguyên do của nó. Tất nhiên, bà ghét cay ghét đắng nàng. Khát vọng lớn nhất của bà là xé nàng ra thành từng mảnh. Sao một tiện nữ như Trữ Tuyết Yến lại dám hạ thấp danh dự của nàng. "Đại phu nhân, chúng ta không tiện ra tay nhưng vẫn còn Đại tiểu thư. Nếu có chuyện gì xảy ra với Ngũ tiểu thư ở Hàn San Tự, nó không liên can gì đến chúng ta", Trần ma ma trầm ngâm nói trong khi chỉ ra bên ngoài. "Khi đó Hầu gia sẽ không thể đổ lỗi cho chúng ta." Mắt Lăng phu nhân sáng lên và một tia cân nhắc hiện lên trong đồng tử. Bà dùng sức gật đầu. "Được. Hãy đi thông tri cho Nghiên Nhi." Bất quản phát sinh chuyện gì với nha đầu đó trong Hàn San Tự sẽ không liên can đến bà. Cho dù Hầu gia có truy xét như thế nào, hắn cũng sẽ không thể liên hệ nó với bà. Trữ Tuyết Yến khởi hành từ phủ Hộ quốc tướng quân vào rạng đông. Ngoài những hạ nhân mà Lưu Thái phu nhân cử đến để tiễn nàng, không có sự biểu hiện tình thân nào từ Trữ Hiên và lão Thái phu nhân. Toàn bộ tướng phủ đều biết rằng nàng là một nữ nhi không được yêu thích, nên đã tống nàng lên một chiếc mã xa tuỳ tiện chọn từ cửa bên. Trời vẫn còn tối. Trữ Tuyết Yến, Thanh Ngư và Lan Trữ đều bị nhét trong cùng một cỗ xe. Hàn ma ma, quản sự của Minh Sương Viên, ở lại trông coi sân viện. "Tiểu thư, nô tì có thể đến sau được không...? Nô tì hình như đã nhìn thấy cô của nô tì lúc nãy!" Lan Trữ đang chuẩn bị bước vào xe ngựa, chợt nhìn thấy thân ảnh của ai đó. Đồng tử nàng thoáng ngạc nhiên và bàn tay đang cầm dây cương run lên. Nàng quay khuôn mặt tái mét lại và xin phép Trữ Tuyết Yến. "Cô của ngươi?" Trữ Tuyết Yến nhìn ra cửa sổ với nụ cười yếu ớt và khó hiểu. Nụ cười chỉ thoáng qua nhưng không hề lạnh lùng. "Ân, là đường cô của nô tì. Bà ấy từ ngoại thành vào đây cách đây không lâu. Nghe nói bà bị bắt nạt ở bên ngoài nên đến tìm chỗ nương tựa nhà họ hàng. Nhưng, tệ xá quá nhỏ nên bà ấy buộc phải thuê chỗ ở bên ngoài. Vừa rồi, nô tì thấy bà đang lo lắng chờ đợi ngoài phủ. Nô tì sợ rằng có chuyện quan trọng,” Lan Trữ cắn môi giải thích.
"Nếu đã là cô của ngươi, cứ đi đi. Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao? Đám côn đồ rất phiền phức; chúng có thể sẽ truy sát bà ấy đến tận đây, bảo bà ấy cẩn thận. Ở đây ta có một ít ngân lượng. Cầm lấy tìm cho bà ấy một hảo trạch (nhà tốt). Ta chắc rằng bà ấy không mang theo nhiều khi đang vội lên đường, "Trữ Tuyết Yến dịu dàng nói. "Đa tạ tiểu thư!" Lan Trữ cảm thấy có chút xấu hổ. Khi nàng nhìn lên và bắt gặp nụ cười chân thành của Trữ Tuyết Yến, hốc mắt nàng cay cay, gật đầu thật mạnh. Nàng không khước từ thành ý của Trữ Tuyết Yến vì đích thực là nàng không có nhiều ngân lượng và cũng không thể tìm cho Vương ma ma một chỗ ở tốt. Hiện tại, nàng không được để Đại phu nhân tìm ra Vương ma ma. Trữ Tuyết Yến ra lệnh cho mã phu khởi hành sau khi thấy Lan Trữ đã rời đi. Một nụ cười vui vẻ vô thức nở trên môi nàng. Nỗi bất an và mong mỏi bấy lâu của nàng cuối cùng cũng lắng xuống. Nhũ mẫu của nàng đã trở lại. Chẳng những vậy, bà còn phát hiện được có điều bất thường trong tướng phủ và không lập tức đi vào. Nếu không, Đại phu nhân nhất định sẽ trừ khử bà. Với sự bảo vệ của Lan Trữ, Đại phu nhân sẽ không thể làm gì bà vào lúc này. Một khi thế lực của nàng vững chắc, nàng có thể an bài cho Vương ma ma cuộc sống ổn định hơn. Bây giờ đã là cuối thu. Lá khô rơi vãi khắp đường lộ. Một tiểu mã xa màn trướng lục sắc thầm lặng đi trên đường, rung lắc đến tận Hàn San Tự. Họ đến tự miếu sau hai thời thần ngồi xe. Một hoà thượng tiếp đón ở cửa tự đã sớm được thay thế bằng một tiểu hoà thượng dẫn họ đến khu nữ túc. Bất chợt, từ hư không vang lên thanh âm của sáo truyền đến tai. Giai điệu vang lên u uất trong tự miếu vắng lặng. Trữ Tuyết Yến dừng lại bước chân. Khi nàng nghe nốt đầu tiên của giai điệu, như thể bị sét đánh trúng. Hiểu nhầm rằng chủ tử của nàng đang thưởng thức giai điệu, Thanh Ngư lặng lẽ dừng lại phía sau nàng. Vị tiểu hoà thượng cũng nhanh nhẹn dừng lại ở hành lang và không quấy rầy sự yên tĩnh của Trữ Tuyết Yến. Dư âm còn lượn lờ một lúc lâu sau khi khúc đầu tiên kết thúc. Giai điệu chứa đầy nỗi bi thương và sự sầu khổ. Hoà với những hàng cây khô héo trong mùa thu, làm người ta không khỏi dâng trào cảm xúc và lặng lẽ chịu đựng tâm tình vụn vỡ. Cuối cùng, Trữ Tuyết Yến cũng cử động. Khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng vô cùng đáng yêu. Tuy nhiên, không thể cảm nhận được chút độ ấm nào từ nụ cười của nàng, chỉ có sự âm lãnh vô tận theo cùng với khí lạnh của cuối thu. Trong kiếp trước, âm thanh của cây sáo này đã nhiều lần vang lên và lượn lờ không dứt trong giấc mơ của nàng. Giai điệu đi cùng với dung mạo thanh tú, anh tuấn. Thế nhưng, hiện tại nàng thấy nó thật nực cười. Đó là vị hôn phu trước đây của nàng và là tân trượng phu của Trữ Tử Nghiên. Hắn là Hạ Vũ Hàng, Đại thiếu gia của Hình bộ Thượng thư có chút thanh danh và tài hoa. Trong chốc lát, tất cả hồi ức từ kiếp trước ùa đến trong nàng như thủy triều đánh dạt vào bờ. Chỉ còn lại sự oán hận sâu sắc, lãnh khốc và đau đớn! Trữ Tuyết Yến tiếp tục bước đi chậm rãi và che giấu cảm xúc của mình. Nàng tuỳ tiện hỏi: "Tiểu sư phụ, ai đang thổi sáo thế?" "Đó là Hạ Đại thiếu gia của phủ Hình bộ Thượng thư. Ngài ấy đến đây hai ngày trước, ngày nào cũng lên trên đỉnh núi để thổi sáo. Ngài ấy có vẻ như đang có u buồn trong tâm, ” Vị tiểu hoà thượng kính cẩn đáp lời. "Hạ Đại thiếu gia?" Thanh Ngư ngạc nhiên. Nàng thờ ơ hỏi: "Không phải người mới thành hôn mấy ngày trước sao? Sao lại ở trên đỉnh núi?" "Tiểu tăng không chắc lắm. Nghe bảo rằng ngài ấy đang đau buồn về một vị bằng hữu đã khuất. Ngài ấy đến đây một ngày sau lễ thành hôn và đã ở đây kể từ đó", tiểu hoà thượng vừa gãi đầu vừa bối rối nói. Trữ Tuyết Yến giơ tay chỉ vào ngọn núi, nhàn nhạt hỏi: "Thật trùng hợp. Hắn cũng ở lại đó sao?" Sự lạnh lẽo che giấu trong con ngươi của nàng đã hạ thấp hơn mấy độ so với hàn khí mùa thu. Hạ Vũ Hàng và Trữ Tử Nghiên đều là những kẻ chủ mưu. Hắn đứng ngây ra nhìn họ dìm chết nàng xuống ao sen, vậy mà giờ hắn lại tỏ ra u sầu. Nếu nàng vẫn là Trữ Tử Anh của ngày xưa, nhất định nàng sẽ cảm động và tin rằng hắn dành cho nàng một tình cảm thâm sâu, bất diệt. Nhưng Trữ Tử Anh đơn thuần và lương thiện giờ đã chết, người còn sống là Trữ Tuyết Yến, Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, người đã leo lên từ huyết hải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]