Chương trước
Chương sau
Trong ngục giam của hình bộ lúc này, đèn đuốc lờ mờ, có tiếng lũ chuột chạy qua tạo ra âm thanh sột soạt, cùng với tiếng động của các loài vật đang gặm nhấm thức ăn. Tiếng kêu la và khóc lóc không ngừng vang lên, trong góc, Vĩnh Ninh công chúa đang ôm gối ngồi, cô ta sát lại gần hàng rào phía Thẩm Ngọc Dung, như thể điều này có thể mang lại chút sinh khí.

Ba ngày nay, cô ta đã cầu xin, đe dọa, thậm chí cởi chiếc vòng trên cổ tay để đưa cho cai ngục, mong họ có thể truyền lời đến Thành Vương hoặc Lưu Thái phi. Cai ngục nhận lấy chiếc vòng, nhưng sau đó liền bỏ đi và không còn tin tức gì. Vĩnh Ninh công chúa tức giận chửi rủa, nhưng chửi mắng suốt nửa ngày, giọng cô ta cũng khàn đi, mệt mỏi đến không còn sức lực.

Bữa cơm cuối cùng trước khi chết luôn được chuẩn bị thịnh soạn. Trước đây, Vĩnh Ninh công chúa luôn chê bai thức ăn ở đây tệ hại, nhưng khi đến ngày cuối cùng, khi những món ăn ngon được bày ra trước mặt, cô ta lại không muốn ăn một miếng nào, như thể ăn những thứ này là chấp nhận cái chết ngay lập tức. Kéo dài thêm một chút, cô ta có thể tránh phải đối mặt với kết cục tuyệt vọng.

Ngược lại với cô ta là Thẩm Ngọc Dung, mấy ngày nay, Thẩm Ngọc Dung không nói một lời, chỉ lặng lẽ nghe Vĩnh Ninh công chúa trách mắng, không an ủi cô ta cũng không tìm cách đối phó. Hôm nay, khi bữa cơm cuối cùng được mang đến, Thẩm Ngọc Dung vẫn còn tâm trạng để từ từ thưởng thức, thậm chí còn rót một chén rượu, hoàn toàn không để ý đến sự sợ hãi của Vĩnh Ninh công chúa.

Vĩnh Ninh công chúa lòng như tro tàn, nếu Thành Vương và Lưu Thái phi muốn cứu cô, họ sẽ không để không có tin tức suốt ba ngày. Điều này chỉ có thể cho thấy, họ đã từ bỏ cô.

Ngày mai sẽ bị hành quyết, Vĩnh Ninh công chúa không khỏi ôm mình chặt hơn.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng nói của cai ngục. Vĩnh Ninh công chúa không để ý, mỗi ngày đều có người mới vào, cũng có tù nhân bị đưa ra. Ngục của hình bộ không bao giờ thiếu người. Một lúc sau, tiếng nói của cai ngục biến mất, nhưng tiếng bước chân vẫn tiếp tục, không nhanh không chậm, trong ngục tù, đặc biệt rõ ràng, vang vào tai Vĩnh Ninh công chúa.

Vĩnh Ninh công chúa không khỏi chú ý lắng nghe.

Tiếng bước chân tiến về phía phòng giam của cô ta và Thẩm Ngọc Dung, Vĩnh Ninh công chúa trong lòng bừng lên tia hy vọng mới. Nếu người này là do Thành Vương và Lưu Thái phi phái đến... nhất định là vậy! Họ chắc chắn đến để nói cho cô biết rằng Thành Vương và Lưu Thái phi đã chuẩn bị xong, sắp cứu cô ra ngoài, bảo cô đừng lo lắng!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Vĩnh Ninh công chúa đã không thể chờ đợi thêm nữa, lao đến phía trước hàng rào sắt, muốn nhìn rõ người đến là ai.

Cô nhìn thấy một vạt váy sạch sẽ.

Phụ nữ? Vĩnh Ninh công chúa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Thẩm Ngọc Dung đang dựa vào tường trong bóng ta cũng ngẩng lên nhìn về phía này.

Ánh đèn dần chiếu sáng khuôn mặt người kia, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như hoa, lông mày thanh tú, đôi mắt như quả hạnh, sạch sẽ và rạng rỡ, một thiếu nữ trẻ mỉm cười nhìn cô ta. Vĩnh Ninh công chúa sững sờ trong giây lát, suýt nữa thốt lên, Tiết Phương Phi!

Trang phục và cách trang điểm này thật giống Tiết Phương Phi năm xưa! Khi ấy cô ta lần đầu gặp Thẩm Ngọc Dung, thầm yêu hắn, biết rằng hắn đã có vợ, trong lòng khinh thường, tìm cách gặp Tiết Phương Phi trong buổi tiệc.

Dù đã nghe danh Tiết Phương Phi từ lâu, Vĩnh Ninh công chúa vẫn nghĩ chỉ là một phụ nữ bình thường, xuất thân từ thôn quê, cha chỉ là một quan nhỏ, những lời đồn đại ngoài kia chắc chỉ là thêu dệt, không thể là sự thật. Nhưng khi thật sự nhìn thấy người phụ nữ rực rỡ kia, lòng cô ta trào lên sự ghen tỵ không thể kiểm soát.

Vĩnh Ninh công chúa cố chấp muốn có được Thẩm Ngọc Dung, ngoài việc cô ta thật sự thích hắn, không biết có phải còn một phần vì Thẩm Ngọc Dung là chồng của Tiết Phương Phi nên cô ta càng muốn chiếm lấy hắn.

Cô ta thực sự ghen tỵ với Tiết Phương Phi.

Lòng cô ta run lên trong cơn hoảng loạn, thấy người phụ nữ trước mặt từ từ ngồi xuống, nhìn cô ta qua hàng rào sắt, nói: "Công chúa điện hạ."

Vĩnh Ninh công chúa đột nhiên nhận ra khuôn mặt của nàng ấy, nàng không phải Tiết Phương Phi, nàng là Khương nhị tiểu thư Khương Lê.

"Khương Lê?!" Vĩnh Ninh công chúa tức giận nói: "Ngươi làm gì ở đây?" Thành Vương và Lưu Thái phi không thể nào để Khương Lê truyền lời, Khương Lê xuất hiện ở đây chắc chắn không phải để cứu cô ta.

"Ta đến đây chỉ để nói vài lời với công chúa mà thôi." Khương Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, động tác này của nàng thật tinh nghịch và đáng yêu, nàng như không phải đang đối diện với một công chúa đang sụp đổ, mà như đang đối diện với một người bạn lâu ngày không gặp, mỉm cười, dịu dàng nói: "Công chúa hiện đang ở đây, thực ra là nhờ công của ta."

Vĩnh Ninh công chúa sững sờ: "Ngươi nói gì?"

"Mối tình giữa công chúa và Thẩm đại nhân bị lộ ra ngoài là vì công chúa đã làm căng với Lý đại công tử. Công chúa không tha cho Lý đại công tử vì nghĩ rằng hắn đã hại chết con của ngươi." Khương Lê nhẹ nhàng nói: "Nhưng thực ra, công chúa đã oan cho Lý đại công tử rồi, ngươi không hề mang thai, tất cả chỉ vì ta đã dùng một loại thuốc giả mang thai, khiến ngươi tưởng rằng mình có thai, để che giấu và nhanh chóng gả vào nhà họ Lý, mới dẫn đến kết cục hôm nay. Vậy nên," nàng cười rạng rỡ, "công chúa nói xem, tất cả những chuyện này có phải liên quan đến ta không?"

"Ngươi..." Vĩnh Ninh công chúa từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi, rồi từ kinh hãi chuyển thành phẫn nộ, đột nhiên lao ta, cố gắng chộp lấy khuôn mặt của Khương Lê, nhưng Khương Lê lùi lại một bước, Vĩnh Ninh công chúa cách hàng rào sắt không thể chạm nàng, chỉ có thể vô ích gào thét: "Đồ tiện nhân! Ta sẽ giết ngươi!"

Thẩm Ngọc Dung quay đầu nhìn về phía này, hắn không nghe rõ Khương Lê nói gì với Vĩnh Ninh công chúa, khiến cô ta phẫn nộ như vậy, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Khương Lê.

"Dù đứa con là giả, nhưng những gì ngươi đã làm với gia đình họ Tiết là thật." Khương Lê bình tĩnh nói: "Vậy nên dù ngươi có nói ra, cũng sẽ không ai tin lời ngươi, sáng mai ngươi vẫn sẽ bị giải đến pháp trường, phải trả giá cho những gì ngươi đã làm."

Vĩnh Ninh công chúa thở hổn hển như một con thú hoang. Ánh mắt cô ta nhìn Khương Lê như muốn xé xác nàng ra, cô ta hỏi: "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

"Vĩnh Ninh công chúa," Khương Lê nhìn thẳng vào mắt cô ta "ta làm vậy vì chính ngươi đã buộc ta phải làm."

"Ta?"

"Ngươi nói..." Khương Lê nhẹ nhàng và mềm mại, trong bóng tối giọng nói của nàng dần dần nhuốm màu đáng sợ, "Ta chỉ là con gái của một quan nhỏ, ngươi đạp chết ta như đạp chết một con kiến. Lần sau nhớ chọn nơi đầu thai cho đúng, sinh ra trong gia đình quyền quý."

Vĩnh Ninh công chúa ban đầu ngạc nhiên, sau đó như bị sét đánh trúng.

Những lời nói đã mơ hồ từ lâu, bỗng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng.

"Bản cung và Thẩm lang tình cảm sâu nặng, chỉ tiếc có ngươi ngáng đường, bản cung không thể tha cho ngươi. Nếu ngươi là con gái nhà quyền quý, bản cung có lẽ phải tốn chút công sức. Tiếc thay cha ngươi chỉ là một tiểu quan, đất kinh thành biết bao quận huyện, gia đình họ Tiết chỉ như cỏ rác. Lần sau nhớ cân nhắc, chọn nơi đầu thai, sinh ra trong gia đình quyền quý."

"Nhớ kỹ, dù ngươi có dung nhan tuyệt sắc, tài học vô song, rốt cuộc vẫn chỉ là con gái của một tiểu quan, bản cung đạp chết ngươi cũng như đạp chết một con kiến!"

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Vĩnh Ninh công chúa không kìm được lùi lại một bước: "Ngươi là người hay ma? Ngươi là Tiết Phương Phi?!"

Ba chữ "Tiết Phương Phi" cuối cùng đã khiến Thẩm Ngọc Dung trong bóng tối phải chú ý, hắn chậm rãi bò ta, nhìn về phía Khương Lê qua hàng rào sắt.

Khương Lê không nhìn hắn, chỉ nhìn Vĩnh Ninh công chúa, đột nhiên mỉm cười, nói khẽ: "Ai nói không phải chứ?"

Nàng ngông cuồng, thản nhiên, dũng cảm thừa nhận.

"Không thể nào, không thể nào..." Vĩnh Ninh công chúa không ngừng lắc đầu, lùi về phía sau. Cô ta nghĩ tất cả chỉ là mơ, hoặc chỉ là ảo giác của cô ta. Là nỗi sợ Tiết Phương Phi báo thù khiến cô ta tưởng tượng ra cảnh này, hoặc là Khương Lê đang dọa cô ta, để báo thù cho Khương Ấu Dao.

Nhưng làm sao có thể? Vĩnh Ninh công chúa tự biết, khi Tiết Phương Phi chết, chỉ có cô ta và hai ma ma ở đó. Hai ma ma đã bị giết, ngoài cô ta ra, không ai biết những lời cuối cùng cô ta nói với Tiết Phương Phi. Nhưng Khương Lê lại nói chính xác từng chữ, nếu nàng ta chỉ đang dọa cô, những điều này từ đâu mà biết?

Điều này hoàn toàn không thể! Vĩnh Ninh công chúa chạy vào góc tối của phòng giam, như sợ hãi đến cực độ, từ chối nhìn thẳng vào Khương Lê.

Khương Lê nhìn Vĩnh Ninh công chúa, người phụ nữ đã hủy hoại cuộc đời trước của nàng, giờ đây lại khốn khổ, run rẩy, một câu nói cũng có thể khiến cô ta hoảng sợ. Vĩnh Ninh công chúa như vậy, đột nhiên khiến nàng cảm thấy nhạt nhẽo, đến cả việc trả thù cũng mất hứng.

Khương Lê đứng dậy, bước ra ngoài, một tay kéo lấy vạt váy.

Thẩm Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Là Phương Phi sao?"

Khuôn mặt quen thuộc, trong ánh mắt hắn, có chút ngạc nhiên, chút hy vọng, vừa sợ hãi vừa lo lắng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Như thể chỉ cần Khương Lê nói một chữ "phải", hắn sẽ có vô vàn lời muốn nói với nàng, nếu Khương Lê nói một chữ "không", hắn sẽ có sự thất vọng và tủi hổ lớn hơn trời.

Nhưng Khương Lê chỉ cúi đầu, mạnh mẽ giật lại vạt váy thoát khỏi tay Thẩm Ngọc Dung, nàng không nhìn hắn, bước ra ngoài.

Ân tình vợ chồng, đã sớm bị cắt đứt khi nàng còn là Tiết Phương Phi. Nay đã trả xong nợ mạng, không còn liên quan, không thèm nhìn, không thèm nghe, càng không thèm trả lời. Sự hối hận của hắn cũng được, cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ cũng được, xin lỗi hay quỳ gối rơi lệ, nàng không có chút hứng thú nào.

Có phải là Tiết Phương Phi hay không thì sao chứ? Dù sao với Thẩm Ngọc Dung, cũng không còn bất kỳ liên hệ gì.

Khương Lê bước ra khỏi phòng giam, ngoài trời vẫn mưa, cai ngục cười nịnh bợ với nàng, Đồng Nhi và Bạch Tuyết không ngờ nàng ra nhanh như vậy. Ba người cùng nhau bước về phía xe ngựa.

Khi đến trước xe ngựa, Khương Lê sững người.

Người đánh xe đã được thay bằng Triệu Kha. Triệu Kha nói: "Đại nhân mời nhị tiểu thư đến Quốc công phủ."

Đồng Nhi và Bạch Tuyết nhìn nhau, Khương Lê đã quen thuộc lên xe ngựa, nói: "Đi thôi."

Nàng đã hoàn thành việc này, Vĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung đã xong, theo như thỏa thuận trước đó với Cơ Hành, hắn sẽ đến lấy mạng nàng. Khương Lê không thấy có gì sai, trên đời không có điều tốt nào đến mà không phải trả giá, việc báo thù mà không có Cơ Hành,nếu một mình nàng làm, có lẽ không thuận lợi như bây giờ. Việc trả giá cũng là đương nhiên.

Nàng không có gì để nói.

......



Mình đọc lại thì còn tận 3 chương nữa bị xử tử, tối mình sẽ nhanh tay edit. Mai đón chờ chương mới nha mọi người. 

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha !

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.