Sau khi biết được từ miệng bà câm rằng những thuộc hạ của Tiết Hoài Viễn đã bị đưa đến Đông Sơn, Diệp Minh Dục liền bảo người đưa bà câm trở về. Đúng như Khương Lê nghĩ, bởi vì bà câm tuổi đã cao, người ngoài lại nghĩ rằng bà không thể nói chuyện, Phùng Dụ Đường cũng không để tâm đến bà. Khi người của Diệp Minh Dục đưa bà trở về, không ai phát hiện ra điều gì.
Trong phòng, Khương Lê và Diệp Minh Dục vẫn ngồi đối diện nhau, đã là đêm khuya nhưng cả hai đều không có chút buồn ngủ. Diệp Minh Dục nhìn Khương Lê, nói: "A Lê, chuyện này không đơn giản đâu."
Mặc dù ban đầu Diệp Minh Dục đã biết vụ án của Tiết gia không phải là chuyện nhỏ, dù sao thì đó cũng là vụ án cần minh oan cho một người bị kết tội oan. Một khi minh oan, để sự oan ức được rửa sạch thì nhất định phải xâm phạm đến lợi ích của một số người khác. Hiện tại, huyện lệnh của Đồng Hương là Phùng Dụ Đường rõ ràng không phải là người tốt, chuyện Khương Lê muốn làm, không hề đơn giản.
Nhưng lời bà câm nói lại khiến Diệp Minh Dục hết sức kinh ngạc. Phùng Dụ Đường lại dám ngang nhiên biến những quan sai cũ thành nô lệ, tuỳ tiện khống chế sống chết của họ, điều này có thể nói là vô cùng ngông cuồng và tàn bạo. Nếu nói rằng phía sau không có thế lực lớn nào đứng ra chống lưng, Diệp Minh Dục tuyệt đối không tin. Mặc dù Khương Nguyên Bách là Thủ Phụ, nhưng quyền thần ở Bắc Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550380/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.