"Ai ở đó?"
Trong động trống trải, ánh sáng từ ngọn đuốc trong tay Diệp Minh Dục phản chiếu lên vách đá, kéo dài thành hai bóng đen lắc lư, tiếng nói vang vọng lại càng thêm phần kỳ quái.
Hắn che chở Khương Lê bên cạnh, cẩn thận tiến lên hai bước, nâng cao ngọn đuốc trong tay, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại.
Thấy dựa vào vách đá là hai người ngồi. Thoạt nhìn không nhận ra đó là hai người, vì họ thật sự quá thảm hại. Quần áo rách nát, cơ thể bẩn thỉu, trên người và tay đều đầy vết máu, trông chẳng khác gì tù nhân.
Khi thấy Khương Lê và Diệp Minh Dục, hai người kia không hề nhúc nhích, như người chết, chỉ có đôi mắt hơi động đậy, mới biết được đó là hai người sống.
Diệp Minh Dục còn đang sững sờ, Khương Lê đã giật lấy ngọn đuốc trong tay hắn, tự mình bước tới trước mặt hai người kia ngồi xuống, nàng không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn họ. Nhưng lòng nàng như rơi xuống đáy vực, cảm giác nặng trĩu.
Dù biết Phùng Dụ Đường sẽ tận lực tra tấn thuộc hạ cũ của Tiết Hoài Viễn, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này, Khương Lê vẫn nhận ra mình đã đánh giá thấp sự tàn bạo của Phùng Dụ Đường.
Hai người này rõ ràng đã gần chết, tình trạng thoi thóp. Có lẽ những kẻ canh gác bên ngoài không biết, hoặc nếu biết cũng chỉ lạnh lùng quan sát, hy vọng họ sẽ chết đói trong đây. Nếu hôm nay Khương Lê không đến, hai người này có lẽ không sống nổi qua đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550381/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.