Khương Lê chưa từng thấy Tiết gia như thế này.
Khi Tiết Hoài Viễn làm huyện thừa, lương bổng không nhiều, ông không như những huyện thừa trước, sửa sang phủ đệ cao lớn, mà sống như bao người dân bình thường khác. Căn nhà ba gian này, chủ cũ do muốn đi xa, cần bán gấp nên đã bán rẻ cho Tiết Hoài Viễn.
Dù nhà cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, cũng là một mái ấm. Tiết Chiêu và Tiết Phương Phi đã từ những đứa trẻ ngây thơ, không hiểu chuyện, lớn lên thành thiếu niên thiếu nữ trong ngôi nhà này.
Trong ký ức của nàng, Tiết gia luôn có khói bếp nghi ngút, tràn đầy sức sống. Những cây hoa không đáng giá trồng ở cửa cũng làm cho ngôi nhà thêm phần sinh động.
Nhưng hiện tại, trước mắt nàng là một Tiết gia hoang tàn, cửa nhà hư hỏng, niêm phong của quan phủ trông rất chói mắt, thậm chí trên niêm phong còn có rất nhiều bụi, cho thấy đã lâu rồi không ai đến đây.
Một mái ấm tốt đẹp, nói tan là tan.
Diệp Minh Dục thấy Khương Lê đột nhiên rơi nước mắt, kinh hãi hỏi: "A Lê, con sao vậy?"
Khương Lê tỉnh lại, mỉm cười, nói: "Ở đây nhiều bụi quá, bị cát bay vào mắt." Nàng lấy khăn tay ra, vừa lau mắt vừa nói: "Lau chút là được rồi."
Diệp Minh Dục không nghi ngờ gì, trong mắt ông, Khương Lê lần đầu đến Đồng Hương, một ngôi nhà lạ thế này làm sao khiến nàng rơi nước mắt được. Ông nói: "Đây là nhà ai? Sao lại bị quan phủ niêm phong rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550376/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.