"Cháu muốn đi Đồng Hương một chuyến."
Diệp Minh Dục ngạc nhiên.
Ánh mắt của Khương Lê rất kiên định, nàng đã suy nghĩ kỹ, bất kể thế nào, biết cha mình đang chịu khổ trong ngục, nàng không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Hiện giờ đang ở Diệp gia, nàng không thể tự dưng biến mất, dù sao cũng phải nói với người nhà họ Diệp, nếu không Diệp lão phu nhân cũng sẽ lo lắng.
Chỉ là việc tìm một lý do hoàn hảo quá khó khăn. Với thân phận Khương nhị tiểu thư , đây là "lần đầu tiên" nàng đến Tương Dương, chứ đừng nói gì đến Đồng Hương. Đồng Hương đối với nàng chỉ là một nơi xa lạ, thậm chí chưa từng nghe qua, càng không có bạn bè thân thích ở đó, nói thế nào đi nữa, lời nói dối cũng sẽ lộ rõ sơ hở.
Quả nhiên, Diệp Minh Dục nghe xong, liền hỏi: "Cháu đi Đồng Hương làm gì?"
"Không giấu gì cậu, chuyện này nói ra rất dài, cháu có một người bạn cũ nhờ vả, muốn cháu giúp cô ấy hoàn thành một tâm nguyện. Cô ấy có người yêu ở Đồng Hương, biết cháu lần này đến Tương Dương, nên nhờ cháu gửi lời hỏi thăm. Mấy ngày trước Diệp gia có chuyện, cháu quên mất việc này, giờ nhớ ra, nên muốn đi Đồng Hương tìm người yêu của cô ấy."
Nói xong, Khương Lê cảm thấy xấu hổ, trong đời nàng chưa bao giờ nói dối tệ đến thế, nhưng thực sự không nghĩ ra được lý do nào hay hơn.
Diệp Minh Dục nhìn chằm chằm Khương Lê một lúc, rồi thở dài, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550375/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.