Trong quán rượu, dần dần lại tụ tập lại những người dân vừa rời đi, họ nhìn theo bóng dáng của nhóm người đó, tuy không nói gì nhưng đều trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu có sử quan ghi chép lịch sử nhìn thấy, ắt hẳn sẽ rất kinh hãi, giống như hiện thực của câu "Gặp nhau chỉ nhìn không dám nói".
Không biết có phải do những lời Khương Lê nói khiến bọn quan binh e ngại, sợ gây rắc rối không cần thiết cho bản thân, tên quan binh đứng đầu không để thuộc hạ áp giải họ đi, mà đứng giữa Khương Lê và Diệp Minh Dục. Còn Diệp Minh Dục thì thần thái bình thản, Khương Lê thì mỉm cười, nhìn qua như thể những quan binh này chẳng khác gì hộ vệ của Diệp gia, đang bảo vệ an toàn cho họ.
Từ quán rượu đến huyện nha, Khương Lê đã đi qua quá nhiều lần. Vừa đi, nàng vừa chú ý đến cảnh vật xung quanh. Đồng Hương vẫn là Đồng Hương, nhìn qua không có gì khác biệt so với trước, nhưng Khương Lê nhận ra rằng, dân chúng đã thay đổi.
Những người dân đi ngang qua, thấy quan binh, đều tránh đường, thần sắc hoảng hốt như gặp phải thổ phỉ. Những cửa hàng quen thuộc bên đường, có cái đã đóng cửa, có cái thì thay đổi hoàn toàn. Điều rõ ràng nhất là, trước kia ở Đồng Hương, người dân đi lại trên đường, trẻ nhỏ và người già, ai nấy đều thư thái vui vẻ. Giờ đây, mỗi người đều mang vẻ mệt mỏi, u ám.
Xem ra vị huyện thừa mới lên thay thế cho Tiết Hoài Viễn, chẳng phải là một quan tốt thanh liêm yêu dân. Nghĩ cũng phải, thượng bất chính hạ tắc loạn*, người có thể làm tay sai cho Vĩnh Ninh, ai cũng biết là loại người gì. Khương Lê ban đầu đến Đồng Hương, không biết người đứng sau làm những việc này là ai, nên mới "đánh rắn động cỏ", giờ con rắn bị kinh động tự tìm đến, chính là chứng minh suy đoán trong lòng nàng , Vĩnh Ninh đã tìm đến những tên quan lại này.
*Khi người trên ( cấp trên, lãnh đạo )không liêm chính, không ngay thẳng thì sẽ dẫn đến tình trạng rối ren, loạn lạc ở người dưới ( cấp dưới).
Với người như Vĩnh Ninh, quyền lực trong tay, tự coi mình là dòng dõi cao quý, dĩ nhiên thích kiểm soát cuộc đời người khác để đạt được khoái cảm bệnh hoạn. Đẩy huyện thừa cũ xuống, thay một người của mình lên, để lấy lòng Vĩnh Ninh, người mới tự nhiên sẽ càng ra sức hành hạ Tiết Hoài Viễn, để làm vui lòng Vĩnh Ninh.
Lòng bàn tay của Khương Lê siết chặt.
Diệp Minh Dục thấy nàng mím môi không nói gì, liền cúi đầu nói nhỏ: "A Lê, cháu có sợ không?"
Khương Lê mỉm cười: "Không sợ."
"Ta cũng không sợ." Diệp Minh Dục hừ nhẹ: "Nhưng mà quản sự ở Đồng Hương bây giờ thật quá kiêu ngạo, đúng là núi cao hoàng đế xa, khỉ xưng vua."
"Đúng vậy." Khương Lê nhẹ giọng: "Kẻ tiểu nhân đắc chí liền kiêu ngạo."
Diệp Minh Dục nhún vai: "Dù sao thì, lát nữa cháu đứng sau lưng ta, nếu có nguy hiểm, những hộ vệ này sẽ đưa cháu rời đi."
Khương Lê cười: "Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, cháu ứng phó được."
Diệp Minh Dục thấy nàng quả thật không có vẻ gì lo lắng, mới yên lòng. Đồng Nhi và Bạch Tuyết lại có chút bất an, bảo vệ Khương Lê chặt hơn. Nếu ở Yên Kinh, dĩ nhiên không có gì phải sợ, ai cũng phải nể mặt Khương Nguyên Bách. Nhưng ở huyện nhỏ lạ lẫm này, người ta chưa chắc nhận ra Khương Lê, nếu không tin vào thân phận của Khương Lê, thì làm sao đây.
Khương Lê lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng biết rằng, lần này là không thể tránh khỏi, cuộc đối đầu với bên kia mới chỉ bắt đầu. Nàng đã biết từ trước rồi.
Sau thời gian hai nén hương, đã đến huyện nha.
Vừa đến cổng huyện nha, Diệp Minh Dục liền nhỏ giọng kinh ngạc: "Cái huyện nha này khá lớn đấy chứ."
Khương Lê nhìn cổng huyện nha, ánh mắt khẽ động.
Lúc Tiết Hoài Viễn còn làm, để tiết kiệm chi phí, huyện nha đều dùng lại cái cũ, trừ khi thực sự không thể chịu nổi mới phải sửa chữa, bình thường huyện nha trông có phần đơn sơ.
Thế nhưng huyện nha trước mắt, so với trước đây, có thể nói là hoàn toàn khác biệt. Toàn bộ nha môn được sơn son thếp vàng, cột trụ cũng được chạm khắc lại. Ngay cả biển hiệu cũng trở nên sáng chói.
Vị huyện thừa mới này, chi tiêu hào phóng, cũng rất biết hưởng thụ, chỉ không biết số bạc dùng để tu sửa là thông qua cách nào mà có.
Còn chưa gặp mặt nhưng nàng đã để ý tới vị huyện thừa này rồi.
Tên quan binh đứng đầu nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta đi bẩm báo đại nhân!"
Khương Lê gật đầu. Nàng thậm chí đoán được đối phương sẽ làm gì, nếu vị huyện thừa đó là người thông minh, sẽ không xem nhẹ xuất thân của nhóm người này, nhưng để tỏ ra uy nghiêm, vẫn phải để họ đợi một lát, để chịu chút khó khăn.
Nhưng những điều này không quan trọng.
Bạch Tuyết nói: "Nha môn này so với huyện nha ở nhà mình nhìn hoành tráng hơn nhiều."
"Ai biết phát tài từ việc gì." Diệp Minh Dục không ưa: "Nếu hắn lấy số bạc đó để cứu trợ người nghèo, ta thấy trên đường cũng không có nhiều người ăn mày như vậy."
Khương Lê nói: "Cậu nhìn thấu đấy."
"Tất nhiên." Diệp Minh Dục đắc ý gật đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khương Lê, đối phương thật sự muốn họ chờ một lúc. Ít nhất trong một nén hương, không có ai từ trong nha môn ra đón họ, quan binh canh gác thì hỏi gì cũng không biết. Đứng lâu mà không có nước uống, Diệp Minh Dục khát nước, không kiên nhẫn nói: "Bọn chúng lề mề gì thế, có gặp hay không?"
"Người nghĩ mình xuất sắc, luôn phải làm mấy việc để làm đẹp thêm vẻ bề ngoài." Khương Lê cười: "Kiên nhẫn đợi đi, cháu thấy sắp rồi."
"Tại sao?" Diệp Minh Dục hỏi.
"Hắn muốn khi chúng ta không kiên nhẫn thì mới gọi vào, giờ cậu đã mất kiên nhẫn, hắn thấy cậu khó chịu, trong lòng liền thoải mái, tất nhiên không cần bắt chúng ta chờ lâu nữa."
Diệp Minh Dục bực bội nói: "Vậy là hắn muốn làm chúng ta khó chịu à? Thật là loại người gì đây."
"Cháu cũng muốn xem thử là loại người gì." Khương Lê mỉm cười.
Chờ thêm một lát, cuối cùng cũng có người ra, nhưng không phải tên quan binh đứng đầu lúc nãy, mà là một tên hầu cận. Hắn đến trước mặt Khương Lê và Diệp Minh Dục, đánh giá họ một lượt, rồi nói: "Đại nhân cho gọi các ngươi vào."
Diệp Minh Dục hừ mũi: "Đừng gọi đại nhân đại nhân, ta không phải người Đồng Hương, ta không quan tâm đại nhân tiểu nhân gì cả."
Tên hầu cận có lẽ cũng tức giận, nhưng lại sợ nắm đấm to như bao cát của Diệp Minh Dục, nên nhịn giận nói: "Mời vào."
Khương Lê và Diệp Minh Dục mới theo vào.
Càng vào sâu trong nha môn, Khương Lê càng phát hiện bên trong cũng được tân trang hoàn toàn, không chỉ bài trí mới mẻ, mà cả quan binh lẫn người phục vụ trà nước cũng đều mới, không có ai quen thuộc.
Chắc chắn là sợ để lại dấu vết, nên mới gấp rút xóa bỏ chứng cứ.
Khi đến chính đường của nha môn, thấy một hàng quan binh đứng hai bên, cầm gậy, vẻ mặt hung ác, Khương Lê và Diệp Minh Dục bước vào, như thể tội nhân đang bị thẩm vấn trong lúc lên công đường.
Tên hầu cận nói: "Đại nhân, người đã được đưa tới."
Khương Lê ngẩng đầu nhìn.
Phía trước sảnh chính, trên cao là một người đàn ông trung niên gầy gò. Khuôn mặt hắn nhọn hoắt như khỉ, chỉ nhìn cũng đã khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhất là đôi mắt tam giác xếch lên, khi đảo mắt nhìn người, càng cảm thấy hắn bỉ ổi. Nếu không nói ra, chẳng ai tin hắn là huyện thừa. Dù nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng có câu "tâm sinh tướng", nhìn qua cũng biết hắn không phải người tốt, như một tên lưu manh đầu đường xó chợ hơn là một quan lớn.
Tư thế ngồi của hắn cũng không đứng đắn, khiến Khương Lê khẽ nhíu mày. Vị trí mà hắn đang ngồi, trước kia là nơi Tiết Hoài Viễn thường ngồi. Cha của nàng ngồi đó để làm chủ cho dân, còn hắn ngồi đó, trông như một con khỉ đội mũ quan, nhìn thật khó chịu, như đang làm ô uế nha môn.
"Chính các ngươi muốn gặp bổn quan?" Tên quan gầy gò hỏi với giọng kiêu ngạo.
Khương Lê liếc nhìn khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy hắn có vài phần quen thuộc, trong lòng suy nghĩ xem đã gặp hắn ở đâu. Thấy Khương Lê nhìn tới, hắn cũng nhìn nàng. Khi thấy rõ khuôn mặt nàng, trong mắt hắn hiện lên vẻ thèm muốn.
Diệp Minh Dục lập tức nhận ra, trong lòng nổi giận, liền đứng chắn trước mặt Khương Lê, suýt chút nữa chửi ầm lên.
Ngay lúc này, Khương Lê đột nhiên nhớ ra thân phận của hắn, Phùng Dụ Đường!
Nàng vô cùng kinh ngạc, không ngờ người thay thế Tiết Hoài Viễn làm huyện thừa lại là Phùng Dụ Đường!
Phùng Dụ Đường, Khương Lê đã từng gặp trước đây. Lúc đầu, khi vị sư gia cũ của nha môn phải về quê chăm sóc mẹ già bệnh, ông ta đã tự nguyện từ chức. Sau đó, có người đề cử Phùng Dụ Đường, hắn là một tú tài ở Đồng Hương, thi nhiều lần không đỗ, nhưng biết chữ và viết văn. Tiết Hoài Viễn đưa hắn vào nha môn, vốn nghĩ rằng hắn sẽ làm tốt công việc này. Ai ngờ Phùng Dụ Đường lại tham ô, cấu kết với trạng sư (luật sư) , làm giả hồ sơ, âm mưu ảnh hưởng đến việc xét xử của Tiết Hoài Viễn.
Sau đó, sự việc bị Tiết Hoài Viễn phát hiện, ông rất tức giận. Dù bị phạt vài chục gậy và bị đuổi khỏi nha môn, Phùng Dụ Đường vẫn tích lũy được không ít tiền. Hắn còn tuyên bố sẽ khiến Tiết Hoài Viễn phải trả giá, suýt bị Tiết Chiếu đuổi ra đánh thêm một trận nữa.
Không ngờ hôm nay lại gặp Phùng Dụ Đường ở đây, và hắn thực sự đã thực hiện lời đe dọa năm xưa, hắn ngồi vào vị trí của Tiết Hoài Viễn và tống ông vào ngục!
Trong lòng Khương Lê lạnh toát, không có gì ngạc nhiên. Để một kẻ vốn đã căm thù Tiết Hoài Viễn ngồi vào vị trí này, không cần Vĩnh Ninh nhắc nhở, Phùng Dụ Đường sẽ còn hành hạ Tiết Hoài Viễn tàn nhẫn hơn, khiến ông sống không bằng chết.
Phùng Dụ Đường thấy Diệp Minh Dục chắn trước mặt Khương Lê, ánh mắt có phần thất vọng, hắn ho nhẹ một tiếng, quát: "Các ngươi là ai? Tại sao lại gây rối ở Đồng Hương?"
Khương Lê bước lên, lách qua Diệp Minh Dục, bình tĩnh nhìn Phùng Dụ Đường.
Khi xưa Tiết Hoài Viễn ghét Phùng Dụ Đường vì hắn tham lam vô độ, Khương Lê cũng ghét hắn vì lúc còn là Tiết Phương Phi, mỗi khi đến tìm cha, Phùng Dụ Đường luôn nhìn nàng bằng ánh mắt ướt át, dính chặt như keo. Nàng cực kỳ ghét ánh mắt đó, như thể nàng là con mồi của hắn, chỉ đành tránh xa.
Đã lâu không gặp, Phùng Dụ Đường nay có quyền có thế vẫn không đổi tính, nhưng lần này, nàng sẽ không tránh xa, mà sẽ lột sạch lớp vỏ bọc của hắn.
"Chúng ta không gây rối." Khương Lê mỉm cười nói: "Chúng ta chỉ muốn gặp đại nhân thôi."
Nàng nói nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng hơn Diệp Minh Dục nhiều, lại là một mỹ nhân thanh nhã, Phùng Dụ Đường nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, giọng điệu tuy có phần hòa nhã nhưng vẫn mang vẻ tự cao tự đại của kẻ cậy quyền: "Ồ? Các ngươi gặp bổn quan, có chuyện gì?"
Những người này vừa nhìn đã biết không phải người Đồng Hương, nhưng lại hỏi thăm khắp nơi về Tiết Hoài Viễn. Hắn đã được dặn dò từ trước, tự nhiên không dám lơ là. Nhưng thuộc hạ lại bảo, những người này dường như không phải người bình thường, mà là cố ý đến gặp hắn. Phùng Dụ Đường làm quan chưa lâu nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, lúc này qua lại vài câu thực ra là để thăm dò. Nhưng kết quả thăm dò không khiến hắn biết thêm được điều gì, ngược lại càng thêm bối rối.
Khương Lê nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng: "Chúng ta đến gặp Phùng đại nhân là để hiểu rõ, tại sao huyện thừa cũ của Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn, lại bị vào ngục."
Lời này vừa dứt, cả phòng liền im lặng.
Diệp Minh Dục và mọi người thắc mắc, suốt dọc đường không ai nói vị đại nhân này tên gì, sao Khương Lê vừa đến đã biết gọi là "Phùng đại nhân ", nàng biết từ lúc nào? Nghe từ trước rồi sao?
Phùng Dụ Đường kinh ngạc vì Khương Lê dám hỏi thẳng vấn đề này trước mặt hắn!
Ở Đồng Hương hiện tại, không ai dám hỏi vấn đề này. Trước đó, khi Khương Lê bị binh lính dẫn đi, nàng nói rằng hỏi thăm về nhà họ Tiết để gặp hắn. Nhưng giờ gặp hắn, nàng lại nói gặp để hỏi về nhà họ Tiết.
Nàng đang đùa giỡn họ!
Phùng Dụ Đường lập tức nổi giận và cảm thấy nhục nhã, quát: "Dám trước mặt bổn quan hỏi chuyện tội nhân họ Tiết, bổn quan thấy các ngươi chính là đồng bọn của nhà họ Tiết, người đâu, bắt hết đồng bọn của tên họ Tiết cho ta!"
Binh lính xung quanh lập tức xông lên bắt người.
Diệp Minh Dục rút đao ra, lớn tiếng: "Đứa nào dám động vào, lão tử chặt đầu nó!"
Khí thế của Diệp Minh Dục thật đáng sợ, một tiếng thét đầy uy lực suýt nữa làm Phùng Dụ Đường ngã khỏi ghế. Hắn chỉnh lại mũ, tức giận quát: "Còn đứng đó làm gì, mau bắt chúng!"
Đúng lúc này, Khương Lê đột nhiên khẽ cười.
Trong lúc nguy hiểm, tiếng cười nhẹ nhàng của mỹ nhân như bông hải đường nở rộ giữa vực sâu đầy gươm giáo, vừa dịu dàng vừa hiểm ác, vừa đẹp đẽ vừa lạnh lùng.
Mọi người không tự chủ được mà nhìn nàng.
Phùng Dụ Đường nhìn chằm chằm nàng, liếm môi một cái.
Mỹ nhân ở Đồng Hương không phải là không có, nhưng đều là loại mỹ nhân tầm thường. Trước đây có một Tiết Phương Phi, đã được coi là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, chỉ là hắn chưa kịp nghĩ cách chiếm đoạt, đã bị Tiết Hoài Viễn loại bỏ. Sau đó Tiết Phương Phi kết hôn xa ở Yên Kinh, hắn tiếc nuối suốt một thời gian dài. Nếu như Tiết Phương Phi còn sống, chắc chắn hắn sẽ đưa nàng về phủ, ngày ngày tận hưởng.
Khương Lê nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Phùng Dụ Đường, biết ngay hắn đang có ý đồ gì. Kìm nén sự ghê tởm trong lòng, nàng lại nở một nụ cười, nói: "Phùng đại nhân, ta là Khương Lê."
Phùng Dụ Đường nhìn nàng: "Khương Lê nào?"
"Ta muốn nói," Khương Lê từng chữ một: "Tên của ta là Khương Lê."
Khương Lê? Phùng Dụ Đường suy nghĩ trong đầu, Đồng Hương không lớn, phần lớn người ở Đồng Hương hắn đều gọi được tên. Dù không gọi được tên, cũng thấy mặt quen. Nhưng Khương Lê tuyệt đối không phải người Đồng Hương, bởi vì một người con gái nổi bật như vậy, nếu là người Đồng Hương, hắn đã không bỏ qua ngay từ đầu.
Lúc này Phùng Dụ Đường ngược lại cảm thấy yên tâm, tuy rằng gã to lớn trông có vẻ hung dữ, nhưng hai tay khó chống lại nhiều người, sớm muộn cũng không thể rời khỏi huyện nha này. Nàng mỹ nhân nhỏ này trông có vẻ thú vị, không bằng giữ lại từ từ hưởng thụ, bây giờ thì coi như là thú vui, chơi đùa với nàng cũng tốt.
Hắn thong thả nói: "Sao? Cô nương nói tên cho bổn quan, là muốn bổn quan nhớ cô, gọi tên cô sao?" Câu này mang ba phần ám muội.
Cả phòng nha dịch cười ầm lên. Đây đâu giống một huyện nha, mà giống như nơi tụ tập của lưu manh du côn, toàn là bọn ô hợp.
*Ô hợp : (tập hợp người) tạp nham, không có tổ chức, không có kỉ luật gì
Diệp Minh Dục nghe vậy càng tức giận, chửi: "Cẩu quan, ngươi dám!" Lúc này trong lòng hắn cũng ngầm hối hận. Trước đây hắn tự tin dẫn Khương Lê tới đây, nghĩ rằng dù sao cũng là huyện nha, dù quá đáng đến đâu, bên ngoài vẫn phải giữ thể diện. Giống như Tương Dương của Đồng Tri Dương cũng vậy, vẫn phải lo ngại miệng lưỡi của dân chúng. Hắn không ngờ huyện thừa của Đồng Hương lại vô liêm sỉ như vậy, nói là lưu manh đầu đường xó chợ cũng không sai. Thậm chí dám công khai trêu ghẹo Khương Lê trên công đường, thật là gan to bằng trời!
Khương Lê lạnh lùng nhìn vẻ đắc ý của Phùng Dụ Đường, hắn đã thay hết những nha dịch từng theo Tiết Hoài Viễn, toàn bộ thay bằng người của mình. Người thế nào thì nuôi chó thế ấy, Vĩnh Ninh tàn ác nham hiểm, thì chó của cô ta như Phùng Dụ Đường cũng hèn hạ xảo quyệt, Phùng Dụ Đường tham lam dâm ô, thì có một đám nha dịch khiến người ta kinh tởm.
Biến công đường nơi trời quang sáng sủa thành chỗ đê hèn bẩn thỉu.
Khương Lê nói: "Phùng đại nhân là người đứng đầu một phương ở Đồng Hương, biết rõ tên từng người dân Đồng Hương, là một vị quan tốt, bận rộn công vụ, không nhận ra ta cũng là lẽ đương nhiên, dù sao đây không phải là Yên Kinh."
Phùng Dụ Đường vốn còn đang đắc ý cười nghe Khương Lê nói, đến khi nghe mấy chữ cuối cùng, nụ cười dần dần thu lại, hắn hỏi: "Yên Kinh."
Khương Lê mỉm cười nhìn hắn.
Trong lòng Phùng Dụ Đường chợt cảm thấy căng thẳng, hắn đương nhiên biết Yên Kinh, người đề bạt hắn chính là quý nhân ở Yên Kinh. Sao? nàng mỹ nhân nhỏ trước mắt này cũng là quý nhân đến từ Yên Kinh, chẳng lẽ là người mà vị chủ nhân đó phái đến? Không, không thể nào, chủ nhân đó phái người đến cũng không cần hỏi chuyện nhà họ Tiết, nàng mỹ nhân nhỏ này, rõ ràng không phải đến để chà chà đạp Tiết Hoài Viễn.
Trong lòng hắn lo lắng bất an, hỏi ra miệng: "Ngươi là người ở nào Yên Kinh ?"
Lúc này Diệp Minh Dục đã nhìn ra, khoanh tay, đứng bên cạnh Khương Lê hóng hớt. Tuy rằng hắn cũng không thích những quy tắc rườm rà trong quan trường, nhưng phải thừa nhận rằng, đôi khi, một chức quan cũng rất có ích, nhất là khi gặp phải loại người khinh người như chó thế này, thì càng hiệu quả.
Khương Lê cười nói: "Dù Phùng đại nhân chưa từng gặp, cũng nên nghe qua danh tiếng của Thủ phụ đương triều Khương Thủ phụ, thật không may, ta chính là đích nữ của Khương Thủ phụ, Khương nhị tiểu thư. Phùng đại nhân nên gọi ta một tiếng, Khương nhị tiểu thư."
Giọng nàng không nhẹ không nặng, không châm chọc không lạnh lùng, nhưng lại mang một chút mỉa mai, tuy đang cười, nhưng có một sự khinh thường.
Phùng Dụ Đường sững sờ, các nha dịch vây quanh Diệp Minh Dục cũng bị dọa cho khiếp sợ. Họ ở Đồng Hương là bá chủ một phương, nhưng cũng biết Khương Nguyên Bách là người thế nào. Vào thời kỳ đỉnh cao, gần một nửa quan viên triều đình đều là môn sinh của Khương Nguyên Bách. Ở nơi như Đồng Hương, Khương Nguyên Bách là một nhân vật truyền kỳ, nay Khương Lê tự xưng là con gái của Giang Nguyên Bách, đó chính là thiên kim Thủ phụ. Đắc tội với thiên kim của Thủ phụ sẽ có hậu quả thế nào, những người này không dám nghĩ tới.
"Ngươi ngươi ngươi..." Phùng Dụ Đường lắp bắp mấy từ "ngươi", không nói nên lời.
Khương Lê trong lòng càng khinh thường, dù cho làm được huyện thừa, bản chất hèn nhát sợ cứng ức hiếp mềm của hắn vẫn không thay đổi. Một khi gặp người có địa vị cao hơn, khí thế lập tức mềm nhũn.
Có lẽ nàng nên cảm ơn Khương Nguyên Bách, ít nhất danh phận Khương nhị tiểu thư này, giúp nàng bớt đi không ít chuyện.
"Khương, Khương nhị tiểu thư," trán Phùng Dụ Đường đổ mồ hôi, cứng nhắc gọi một tiếng: "Người đến gặp hạ quan, là vì việc gì?"
Diệp Minh Dục "phì" một tiếng cười thành tiếng, từ "bổn quan" thành "hạ quan", sắc mặt của Phùng Dụ Đường thay đổi cũng thật nhanh. Người như vậy cũng làm huyện thừa, hắn cảm thấy đồng tình cho dân Đồng Hương.
"Ta đã nói rồi mà," Khương Lê nói: "Ta đến gặp Phùng đại nhân, là muốn hỏi một câu, tại sao nhà họ Tiết lại bị niêm phong, tại sao Tiết huyện thừa lại bị vào ngục?"
Phùng Dụ Đường nhìn Khương Lê, trong lòng nhanh chóng tính toán, từ một câu này của Khương Lê có thể khẳng định, nàng tuyệt đối không phải là người của Vĩnh Ninh công chúa. Người của Vĩnh Ninh công chúa, sao lại không biết chuyện nhà họ Tiết. Chỉ là Khương nhị tiểu thư đột nhiên hỏi chuyện này, không biết là ngẫu nhiên hay có mục đích khác.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể làm hỏng việc của Vĩnh Ninh công chúa.
Phùng Dụ Đường nghiêm mặt nói: "Nhà họ Tiết bị niêm phong, là vì tội thần Tiết Hoài Viễn tham ô tiền cứu trợ thiên tai, chứng cứ rõ ràng, triều đình nghiêm trị quan lại tham ô, nên đã tống hắn vào ngục."
"Ồ?" Đây là câu trả lời mà Khương Lê đã dự liệu trước, nàng hỏi: "Chứng cứ rõ ràng à."
"Đúng vậy."
"Vậy sao," Khương Lê gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Vậy thì không còn cách nào khác."
Phùng Dụ Đường trong lòng vui mừng, chưa kịp nói gì, liền thấy Khương Lê ngẩng đầu, cười tươi nhìn
hắn: "Vậy, Phùng đại nhân, ta có thể đi gặp tội thần Tiết Hoài Viễn không?"
Phùng Dụ Đường ngây ra, Diệp Minh Dục cũng ngạc nhiên nhìn Khương Lê.
"Khương nhị tiểu thư, người sao lại..." Phùng Dụ Đường chưa nói hết câu, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Khương Lê, lòng chợt động, lập tức hiểu ra. Khương nhị tiểu thư tuyệt đối không phải ngẫu hứng, thiên kim Thủ phụ sao lại coi trọng một tù nhân như vậy. Nàng tuy không truy hỏi việc của Tiết Hoài Viễn, nhưng lại đề xuất gặp Tiết Hoài Viễn, nàng muốn phá hoại!
Ghi nhớ lời dặn của chủ nhân, Phùng Dụ Đường nói: "Khương nhị tiểu thư, theo luật pháp Bắc Yên, tử tù không được phép thăm viếng."
"Tử tù?" Nụ cười của Khương Lê thoáng chốc biến mất.
"Đúng vậy." Phùng Dụ Đường nói: "Theo hồ sơ vụ án, tội thần Tiết Hoài Viễn đáng ra bị xử tử từ nửa năm trước, chỉ là sau đó hắn đột nhiên mất trí, trì hoãn một thời gian. Hiện nay bảy ngày sau, sẽ bị chém đầu ở Ngọ Môn."
Diệp Minh Dục và Bạch Tuyết cùng với Đồng Nhi đều nhìn về phía Khương Lê.
Mặc dù họ không rõ Khương Lê muốn làm gì, nhưng có một điều hiện tại mọi người đều nhận ra, Khương Lê muốn minh oan cho huyện thừa Tiết Hoài Viễn, muốn cứu ông ta ra khỏi ngục. Bây giờ Phùng Dụ Đường lại nói, Tiết Hoài Viễn sẽ bị xử tử sau bảy ngày? Chẳng phải Khương Lê đã chạy đến đây một cách vô ích sao?
Trong lòng Khương Lê cười lạnh, trì hoãn một thời gian? Có lẽ Vĩnh Ninh muốn hành hạ Tiết Hoài Viễn thêm một thời gian nữa. Bây giờ thời gian đã trôi qua đủ lâu, Tiết Phương Phi cũng đã chết, tiếp tục hành hạ Tiết Hoài Viễn không còn hứng thú với Vĩnh Ninh nữa, vì vậy mới nhanh chóng "xử tử."
"Phùng đại nhân có lẽ đang lừa ta?" Khương Lê mỉm cười, "Không phải là ngài sợ ta sẽ làm gì huyện thừa Tạ, sinh ra rắc rối, nên mới vội vàng đưa ra quyết định, cái gọi là bảy ngày sau xử tử, chỉ vừa mới quyết định ngay lúc này?"
Phùng Dụ Đường bị chặn họng, không biết phải làm sao, đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt hắn lóe lên, cười lạnh: "Đây là thật, nếu Khương nhị tiểu thư không tin, có thể viết thư về Yên Kinh, hỏi cấp trên. Nhưng... có một chuyện ta cũng không hiểu, ngươi nói mình là Khương nhị tiểu thư, có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ, giả mạo gia quyến của quan chức triều đình, ngươi biết tội danh là gì không?"
"Ta đương nhiên biết tội danh là gì. Nhưng, ta có phải thật sự là Khương nhị tiểu thư hay không, Phùng đại nhân không nhìn ra sao?" Khương Lê hỏi ngược lại.
Hắn trực giác, nàng mỹ nhân nhỏ này, đầu óc sắc bén, thật sự là Khương nhị tiểu thư. Không cần nói gì khác, chỉ cần sự tự tin của nàng đã khiến người ta không thể nghi ngờ. Nhưng hắn không thể thừa nhận ngay như vậy, Khương nhị tiểu thư rõ ràng là đến vì chuyện nhà họ Tiết, dường như muốn bảo vệ nhà họ Tiết, hắn đã nhận lệnh của Vĩnh Ninh công chúa, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Chỉ có thể giả vờ không tin, sau này mới giải quyết, cùng lắm là nhận tội không nhận ra người, nhưng nếu để Tiết Hoài Viễn chạy thoát, Vĩnh Ninh công chúa trách tội, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chặt.
Hơn nữa, hắn có hậu thuẫn là Vĩnh Ninh công chúa, em gái Thành vương. Cha của Khương nhị tiểu thư là Thủ phụ thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là thần tử, Thành vương tương lai có thể lên ngôi hoàng đế. Đối diện với Thành vương, Khương Nguyên Bách cũng phải nhường ba phần. Nếu thật sự Khương nhị tiểu thư không buông tha hắn, hắn sẽ lôi Vĩnh Ninh công chúa ra, xem ai sợ ai.
Nghĩ vậy, Phùng Dụ Đường trong lòng bình tĩnh lại, định nói chuyện, thì nghe Khương Lê gọi một tiếng "Phùng đại nhân."
"Phùng đại nhân," Khương Lê thản nhiên nói: "Ta khuyên ngài, tốt nhất đừng có ý định giả vờ không tin thân phận của ta, sau này sẽ xin lỗi. Thực tế, để phòng ngừa chuyện này xảy ra, ta đã đặc biệt mang theo thủ lệnh của cha ta." Nàng từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một mảnh thủ lệnh, vô tình lướt qua tay mình, nhưng để người khác nhìn rõ chữ viết trên đó, đích thực là ấn tín của Khương Nguyên Bách.
Lòng Phùng Dụ Đường chùng xuống.
Như vậy, hắn muốn nói dối cũng không thể, có bằng chứng này, hắn không thể không thừa nhận thân phận thiên kim của Khương Lê. Với thân phận này, lời nói và hành động của Khương Lê sẽ không bị hạn chế, càng tự do hơn.
Đây không phải là chuyện tốt.
Đang suy nghĩ đối sách, lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Khương Lê truyền đến.
Khương Lê nói: "Ta biết chủ nhân của Phùng đại nhân là người có thế lực lớn, dựa vào điều này, Phùng đại nhân có thể hành sự tự tin như vậy. Nhưng có một câu Phùng đại nhân nên nghe qua, gọi là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa."
"Phùng đại nhân là thần tiên hay tiểu quỷ, nên tự biết rõ mình là ai chứ." nàng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]