Khương Lê và Diệp Minh Dục theo toán quan sai đi.
Trong quán rượu, dần dần lại tụ tập lại những người dân vừa rời đi, họ nhìn theo bóng dáng của nhóm người đó, tuy không nói gì nhưng đều trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu có sử quan ghi chép lịch sử nhìn thấy, ắt hẳn sẽ rất kinh hãi, giống như hiện thực của câu "Gặp nhau chỉ nhìn không dám nói".
Không biết có phải do những lời Khương Lê nói khiến bọn quan binh e ngại, sợ gây rắc rối không cần thiết cho bản thân, tên quan binh đứng đầu không để thuộc hạ áp giải họ đi, mà đứng giữa Khương Lê và Diệp Minh Dục. Còn Diệp Minh Dục thì thần thái bình thản, Khương Lê thì mỉm cười, nhìn qua như thể những quan binh này chẳng khác gì hộ vệ của Diệp gia, đang bảo vệ an toàn cho họ.
Từ quán rượu đến huyện nha, Khương Lê đã đi qua quá nhiều lần. Vừa đi, nàng vừa chú ý đến cảnh vật xung quanh. Đồng Hương vẫn là Đồng Hương, nhìn qua không có gì khác biệt so với trước, nhưng Khương Lê nhận ra rằng, dân chúng đã thay đổi.
Những người dân đi ngang qua, thấy quan binh, đều tránh đường, thần sắc hoảng hốt như gặp phải thổ phỉ. Những cửa hàng quen thuộc bên đường, có cái đã đóng cửa, có cái thì thay đổi hoàn toàn. Điều rõ ràng nhất là, trước kia ở Đồng Hương, người dân đi lại trên đường, trẻ nhỏ và người già, ai nấy đều thư thái vui vẻ. Giờ đây, mỗi người đều mang vẻ mệt mỏi, u ám.
Xem ra vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ga-thien-kim/3550377/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.