Chương trước
Chương sau
"Ngươi muốn làm quan?"

Diệp Thế Kiệt nhất thời á khẩu không biết nói gì. Khương Lê nhìn hắn bằng ánh mắt quá thuần khiết, thậm chí khiến hắn sinh ra một lại ảo giác mơ hồ. Diệp Thế Kiệt lập tức tránh ánh mắt của Khương Lê, hừ một tiếng, coi như đáp lại.

Thực ra, việc này vốn không nên nói với nàng. Dù sao Khương Lê từng coi Diệp gia như kẻ thù. Nhưng kỳ lạ thay, hắn lại cảm thấy Khương Lê là người đáng tin.

"Thi đậu kỳ thi của Quốc Tử Giám nếu đạt thành tích xuất sắc, có thể được bổ nhiệm làm quan." Khương Lê nói: "Nhưng biểu ca từ Tương Dương tới đây làm quan, chẳng lẽ ngoại tổ mẫu sau này cũng sẽ chuyển đến đây?"

*ngoại tổ mẫu: bà ngoại

Diệp Thế Kiệt vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Khương Lê lại nghĩ xa như vậy. Hắn đáp: "Nếu mọi việc ổn định, có lẽ sẽ chuyển đến."

"Chuyển đến đây có lợi mà cũng có hại," Khương Lê chậm rãi nói ra những điều mình nghĩ: "Nếu ổn định ở Kinh thành, Diệp gia cũng sẽ có danh tiếng. Con cháu nhà họ Diệp chọn một hai người vào quan trường, có thể bảo đảm Diệp gia trăm năm không lo. Nhưng nếu chuyển đến Kinh thành, có lẽ sẽ có người ganh ghét, khiến Diệp gia càng nguy hiểm hơn."

Diệp Thế Kiệt nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ: "Ngươi nghĩ xa thật đấy." Hắn biết Khương Lê mới trở về Kinh thành không lâu. Khi Khương Lê bị gửi đến am ni cô, Diệp gia lão phu nhân lo lắng đến mức lâm bệnh. Dù sao, Khương Lê thực sự quá vô tâm.

Tám năm mới trở về mà Khương Lê có thể nói rõ ràng về các thế lực trong kinh thành, như thể nàng hiểu rất rõ.

Khương Lê cười: "Dù sao ta cũng là người Kinh thành mà."

Diệp Thế Kiệt khinh thường nói: "Người Kinh thành thì hơn người sao? Thật nực cười."

Biết biểu ca vẫn còn giận, Khương Lê cũng không giận. Chỉ là nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "Học ở Quốc Tử Giám cần có người giới thiệu, Diệp gia không có ai làm quan, ngươi vào bằng cách nào?"

Diệp Thế Kiệt đáp: "Ngươi hỏi làm gì?"

Khương Lê cảm thấy thái độ của Diệp Thế Kiệt có chút kỳ lạ, nàng chỉ nói: "Chỉ là tò mò thôi."

"Là nhị công tử phủ Hữu tướng đề cử ta vào." Cuối cùng, Diệp Thế Kiệt cũng trả lời.

*Tả thừa tướng (đứng đầu quan văn) và hữu thừa tướng (đứng đầu quan võ)

"Hữu tướng?" Khương Lê thắc mắc: " Diệp gia sao lại có quan hệ với Hữu tướng?"

Nói đến đây, Khương Lê nghĩ ngay đến việc phụ thân nàng, Khương Nguyên Bách, đối đầu với Hữu tướng hiện tại. Hữu tướng Lý Trọng Nam nổi lên trong những năm gần đây, ban đầu được chính Khương Nguyên Bách đề bạt, nhưng sau đó không biết vì sao thế lực ngày càng lớn mạnh. Đến mức gần như đối đầu ngang hàng với Khương Nguyên Bách, khiến ông hối hận không kịp chỉ còn cách đối đầu với Lý Trọng Nam.

Vì vậy, khi nghe Diệp Thế Kiệt nhắc đến Lý Trọng Nam, Khương Lê rất bất ngờ.

"Lý Trọng Nam có hai con trai, nhị công tử Lý Liên từng đến thăm họ hàng ở gần Tương Dương, bị người ta gài bẫy vào tù, ta vô tình gặp và giúp đỡ hắn. Sau đó, biết ta là người Diệp gia, Lý Liên đề nghị giới thiệu ta vào Quốc Tử Giám."

Vào Quốc Tử Giám học, đối với người nhà Diệp không khác gì bánh ngọt từ trời rơi xuống. Nếu Diệp Thế Kiệt có thể lấy cơ hội này để làm quan, thì ơn nghĩa này đối với Diệp gia không phải là chuyện nhỏ. Vì vậy, Diệp Thế Kiệt rất vui vẻ đồng ý đề nghị của Lý Liên.

Nghe xong, Khương Lê cảm thấy có điều gì đó không đúng. Không bàn đến chuyện khác, Lý Liên vì cảm ơn Diệp Thế Kiệt mà giúp đỡ giới thiệu hắn? Lý Liên thật sự là người biết báo ơn như vậy sao?

Khương Lê biết, khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên đã tốn không ít công sức để hiểu rõ tính cách của các đồng liêu trên triều. Hữu tướng Lý Trọng Nam có hai con trai, đại công tử được khen là nhân tài trẻ, nhưng nhị công tử Lý Liên lại là kẻ ăn chơi khét tiếng. Một người ăn chơi như Lý Liên mà chơi trò báo ơn, Khương Lê cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Một khi cảm thấy không đúng, nàng sẽ suy nghĩ sâu hơn. Khương Lê đột nhiên nhớ đến việc hôm qua Lưu Tử Mẫn gây sự với Diệp Thế Kiệt, mà Lưu Tử Mẫn lại là bạn thân thiết của Lý Liên.

Nếu Lý Liên thực sự muốn báo đáp Diệp Thế Kiệt, sẽ không thể không nói tên Diệp Thế Kiệt cho Lưu Tử Mẫn biết. Nếu biết quan hệ giữa Diệp Thế Kiệt và Lý Liên, Lưu Tử Mẫn sẽ không dám gây sự với Diệp Thế Kiệt.

Trừ khi, Lý Liên biết việc Lưu Tử Mẫn gây sự, thậm chí ngầm cho phép, thậm chí chính là người chỉ đạo.

Nhưng tại sao Lý Liên lại làm vậy?

Trong chốc lát, Khương Lê đã suy đoán đủ mọi khả năng.

Diệp Thế Kiệt không biết Khương Lê đang nghĩ gì, thấy nàng đang thất thần, liền hỏi: "Ngươi nghĩ gì vậy?"

"Biểu ca," Khương Lê nghiêm túc nói: "Lý Liên là người có tâm địa bất chính, danh tiếng ở Kinh thành rất tệ. Nếu biểu ca muốn làm quan, tốt nhất không nên dính dáng đến hắn. Nếu bị liên lụy, không chỉ mình biểu ca mà cả Diệp gia cũng sẽ chịu thiệt thòi."

Diệp Thế Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Khương Lê: "Ngươi có phải biết điều gì rồi không?"

Khương Lê cảm thán trong lòng đứa trẻ này thật thông minh, nhưng hiện tại nàng cũng chưa rõ ý đồ của Lý Liên nên không tiện đoán mò. Nàng chỉ khéo léo nhắc nhở: "Tạm thời ta chưa rõ, nhưng với tính cách của Lý Liên, hắn không phải là người biết báo ơn như vậy. Việc hắn đề cử biểu ca vào Quốc Tử Giám, có thể có nguyên nhân khác. Biểu ca, ngươi sẽ là người gánh vác Diệp gia sau này, mọi việc nên thận trọng. Còn những người như Lý Liên, nên tránh xa."

"Ngươi..."

Không đợi Diệp Thế Kiệt nói, Khương Lê tiếp tục: "Lưu Tử Mẫn là bạn thân của Lý Liên, hôm qua ngươi đã thấy tính cách của Lưu Tử Mẫn rồi. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ngươi tự nghĩ đi."

Diệp Thế Kiệt ánh mắt dao động, Khương Lê biết hắn đã hiểu ý mình.

"Thế còn ngươi?" Diệp Thế Kiệt hỏi: "Ngươi có mưu đồ gì? Dù ngươi nói hôm qua ngươi chỉ hành động vô tình, nhưng Diệp gia chúng ta làm ăn, luôn tính toán không nợ không thiếu. Ngươi giúp ta, muốn ta trả giá gì? Muốn hòa giải với Diệp gia sao?"

Nha hoàn Đồng Nhi bên cạnh nghe vậy suýt không nhịn được nhảy lên. Đại thiếu gia của Diệp gia nói chuyện thật khó nghe, cứ như Khương Lê là người toan tính vậy.

"Sao ta lại muốn ngươi giúp ta hòa giải với Diệp gia chứ?" Khương Lê cười nhạt, đưa tay về phía Diệp Thế Kiệt.

Diệp Thế Kiệt nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, thực sự ngón tay như búp măng, mềm mại trắng trẻo. Nhưng... Diệp Thế Kiệt cũng nhìn thấy những vết chai trên tay Khương Lê.

Hắn ngẩn người, chợt nhớ Khương Lê từng ở trong am ni cô tám năm. Dù sao nàng cũng là một cô gái nhỏ, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Hắn vốn khẩu xà tâm phật, thấy những điều này lòng hắn cũng xót thương.

Khương Lê chậm rãi nói: "Nếu biểu ca nhất định nói ta có mưu đồ, nếu không nhận gì biểu ca cũng sẽ không yên lòng, vậy thì cho ta đi."

"Cho cái gì?" Diệp Thế Kiệt cau mày.

"Bạc thôi." Khương Lê nói như lẽ dĩ nhiên: "Một trăm lượng bạc, người làm ăn cũng nên hiểu thuật ngữ tiền trao cháo múc chứ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.