Diệp Thế Kiệt đang chờ Khương Lê ở tiểu viện trong quán trà bên cạnh.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã nhờ người đứng ngoài phủ Khương, nhắn lời cho nha hoàn của Khương Lê. Diệp Thế Kiệt hẹn gặp nàng ở tiểu viện trong quán trà, dù lời nhắn đã được chuyển đi nhưng không chắc Khương Lê sẽ đến.
Tuy nhiên, Khương Lê cuối cùng cũng đến.
Chưa đến giờ vào học, nơi này cũng không xa Minh Nghĩa Đường. Nói chuyện với Diệp Thế Kiệt một lúc cũng không ảnh hưởng đến giờ học. Khương Lê sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi mới đến.
Trong quán trà, Diệp Thế Kiệt mặc cũng một bộ áo dài màu xám xanh, dù màu sắc giản dị nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy chất liệu vải rất tinh xảo, hoa văn trên cổ tay cũng là thêu chỉ hiếm có. Chàng trai này có đôi mắt to, lông mày rậm, khá anh tuấn, nhưng ánh mắt nhìn Khương Lê vẫn có phần cảnh giác.
"Diệp biểu ca." Khương Lê vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Diệp Thế Kiệt.
Dường như bị ba chữ "Diệp biểu ca" làm cho chấn động, Diệp Thế Kiệt ngây ra, một lúc sau mới cứng ngắc mở miệng: "Hôm qua sao ngươi lại giúp ta?"
Hôm qua trong lúc cấp bách, Khương Lê đột nhiên xuất hiện giúp Diệp Thế Kiệt, hắn rất cảm kích cô gái dũng cảm này. Nhưng khi ngồi học dưới ánh đèn vào buổi tối, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhị tiểu thư của Khương gia ở kinh thành chẳng phải là con gái của người cô đã mất của hắn, là biểu muội của hắn sao?
Nếu là người khác giúp đỡ, Diệp Thế Kiệt có lẽ cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi người giúp lại là Khương Lê, hắn không thể không nghi ngờ trong chuyện này có âm mưu gì đó. Sau một đêm không ngủ, Diệp Thế Kiệt quyết định trực tiếp tìm Khương Lê để hỏi cho rõ.
"Ta gọi ngươi một tiếng biểu ca, chẳng lẽ nhìn thấy người người thân của mình bị người ta vu khống giữa đường mà ta lại khoanh tay đứng nhìn sao?" Khương Lê nói rất tự nhiên, như thể ngạc nhiên vì Diệp Thế Kiệt hỏi một câu đơn giản như vậy.
Diệp Thế Kiệt bị lời nói hợp lý của Khương Lê làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới lạnh lùng cười nói: "Đừng đùa nữa, ngươi chẳng phải coi thường chúng ta là thương nhân thấp kém, còn nói gì đến người thân?"
Khương Lê nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Lời này là sao?"
Diệp Thế Kiệt giận dữ nhìn nàng: "Năm đó bà nội ta xa xôi đến kinh thành đón ngươi về Tương Dương, ngươi lại trước mặt cả nhà Khương mắng gia đình ta là thương nhân thấp kém, muốn cắt đứt quan hệ với gia đình ta!" Diệp Thế Kiệt nói đến đây, ngực phập phồng kịch liệt, dường như rất xúc động: "Bà nội ta về nhà sau đó bị bệnh nặng, phải nằm trên giường suốt một năm mới khỏi. Bây giờ ngươi lại nói thân thích, là đang đùa giỡn sao?"
Khương Lê nhìn hắn, chớp mắt vài lần, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ta đã từng nói những lời như vậy sao?"
Diệp Thế Kiệt: "..."
"Chẳng lẽ biểu ca nhớ nhầm rồi." Khương Lê lắc đầu, "Ta không nhớ mình từng nói những lời đó."
"Ngươi không nhớ?" Diệp Thế Kiệt mỉa mai: "Nhưng tất cả người nhà ta đều nhớ!"
"À, vậy thì có lẽ ta thực sự đã nói những lời đó." Khương Lê thầm thở dài, không lạ gì khi Diệp gia lại cắt đứt quan hệ với Khương gia. Nếu Khương nhị tiểu thư thực sự đã nói những lời làm tổn thương lão phu nhân Diệp gia, thì không thể có chuyện muốn việc hàn gắn. Tuy nhiên, nàng cũng không thể để mình gánh tội danh vốn không thuộc về mình. Khương Lê nói: "Nhưng bây giờ ta thật sự không nhớ, xin hỏi biểu ca, lúc ta nói những lời đó ta bao nhiêu tuổi?"
Diệp Thế Kiệt lạnh lùng đáp: "Năm tuổi."
"Năm tuổi." Khương Lê cau mày, "Theo lý thì đó là độ tuổi đã biết suy nghĩ, nhưng ta lại hoàn toàn không nhớ chuyện này, biểu ca không thấy kỳ lạ sao?"
"Ngươi lại muốn nói gì nữa?" Diệp Thế Kiệt nhìn nàng chằm chằm.
"Ta muốn nói, lúc đó ta còn nhỏ, bà ngoại lại ở tận Tương Dương xa xôi. Mẹ ta mất sớm, cha ta bận việc triều chính, phần lớn do mẹ kế quản lý. Ta nói gì, chưa chắc không phải do có người dạy, hoặc có người đe dọa ta nói những lời đó."
Diệp Thế Kiệt vừa định mỉa mai vài câu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Lê, không khỏi sững sờ.
Lời này cũng là suy đoán trong lòng nàng. Khi đó Khương nhị tiểu thư còn nhỏ, nhưng lại có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy. Hơn nữa, việc coi thương nhân là thấp kém, nếu thật sự là suy nghĩ của Khương nhị tiểu thư, nhất định phải có người truyền nhồi nhét vào đầu nàng. Theo quan sát hiện tại của Khương Lê về Quý Thục Nhiên, sự độc ác của Quý Thục Nhiên không phải không thể áp dụng lên Khương nhị tiểu thư nhỏ tuổi.
Là Quý Thục Nhiên dụ dỗ hay đe dọa, tổng kết lại cũng chắc chắn không phải là ý của Khương nhị tiểu thư, mà do có sự ảnh hưởng của người khác.
Diệp Thế Kiệt im lặng một lúc, lời của Khương Lê khiến hắn có chút dao động. Dù có oán hận Khương Lê, nhưng lúc này vẻ mặt của Khương Lê cũng không giống như giả vờ.
"Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?" Sau một lúc, Diệp Thế Kiệt mới nói: "Muốn hàn gắn với Diệp gia?"
Khương Lê cười: "Ta chỉ đơn giản cứu biểu ca một lần, biểu ca liền nghĩ ta muốn hàn gắn với Diệp gia. Không ngại nói với biểu ca, nếu ta thực sự muốn hàn gắn với Diệp gia, cũng không phải mượn cớ chuyện của biểu ca."
"Hừ." Diệp Thế Kiệt hừ nhẹ, nhưng vẻ mặt không còn đầy thù địch như ban đầu. Hắn nói: "Ngươi nói thì dễ, tỏ vẻ là nghĩa hiệp, ai không biết trong lòng ngươi khôn ngoan, nếu không tại sao không đưa Lưu Tử Mẫn đến quan phủ, mà lại cho hắn một lối thoát."
Hôm qua Lưu Tử Mẫn và Diệp Thế Kiệt tranh chấp, Khương Lê ra mặt, vài ba câu đã xoay chuyển tình thế, vốn dĩ Lưu Tử Mẫn không có đường lui, nhưng Khương Lê lại chủ động cho hắn lối thoát, để hắn tránh được một kiếp.
"Yên Kinh là nơi các thế lực đan xen phức tạp, quan lại nhiều. Dù Diệp gia giàu có, nhưng Diệp gia không có chức vị. Giống như miếng mồi béo bở không ai bảo vệ, ai cũng có thể cắn một miếng. Chẳng phải biểu ca vì tài sản của mình mà bị Lưu Tử Mẫn nhắm tới sao?"
Diệp Thế Kiệt nhíu mày.
"Diệp gia giàu có nhưng cũng là dân thường. Quan nhỏ còn không dám đấu với quan lớn, huống hồ là dân thường đối với quan lại. Tha cho Lưu Tử Mẫn một con đường sống, thực ra là vì tốt cho biểu ca. Nếu biểu ca không bỏ qua, phủ Thái Thường khanh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhà họ Lưu chịu được, Diệp gia thì không."
Diệp Thế Kiệt nhận thấy khi Khương Lê nói những lời này, biểu hiện của nàng trở nên lạnh lùng, dường như còn có chút căm hận vì bất mãn.
Dân không đấu với quan, trong lòng Khương Lê thoáng qua một chút mỉa mai, chẳng phải đúng như vậy sao? Nhà họ Tiết của nàng dù là quan lại, nhưng vì chức quan nhỏ, trong mắt những người quyền quý như Vĩnh Ninh công chúa cũng chỉ là cỏ rác, muốn giết liền giết. Công lý trên thế gian thực sự tồn tại, nhưng phải dựa vào quyền lực, vô lý cũng thành có lý.
Diệp Thế Kiệt nói: "Ta đương nhiên biết, nếu không cũng sẽ không tha cho hắn lần này."
Khương Lê nhìn Diệp Thế Kiệt như vậy, trong lòng hiểu rõ, cháu đích tôn của Diệp gia cũng không phải người bốc đồng liều lĩnh. Nàng hỏi: "Quên hỏi, biểu ca sao lại ở Yên Kinh?"
Vô duyên vô cớ từ Tương Dương đến Yên Kinh, chắc hẳn phải có lý do.
"Ta đang học tại Quốc Tử Giám." Diệp Thế Kiệt nhìn Khương Lê, giọng nói có phần thách thức: "Như ngươi nói, Diệp gia chỉ là dân thường, không có sức bảo vệ gia sản, nên ta đến kinh thành học để ra làm quan."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]