Editor: Gió
“Dừng tay! Các người mau dừng tay!”
Trên mặt đều là bùn đất, Ninh Hoan Tâm kêu to muốn trèo từ trong hố ra nhưng đúng lúc này, cô cảm thấy thân thể của mình căn bản không cách nào nhúc nhích được.
Đây là …
Ninh Hoan Tâm chợt nhắm chặt hai mắt, đáy lòng niệm linh tinh _____
Đây là mộng cảnh, nhất định là mộng cảnh!
Mau tỉnh lại a!
Trong nháy mắt, Ninh Hoan Tâm chỉ cảm thấy cơ thể mình buông lỏng, cảm giác đau đớn kéo tới, cô chậm rãi mở mắt, phát hiện tất cả thợ trang điểm đang nhìn cô.
“Tiểu Hoan Tâm, tối qua không ngủ à?”
Thấy Ninh Hoan Tâm ngồi trên ghế ngủ gật lại còn ngã vật xuống, mọi người lập tức đều có cùng một câu hỏi.
Quả nhiên là mộng.
Ninh Hoan Tâm thu hồi ánh mắt ngưng trọng, lại ngẩng đầu lên, vẫn là Tiểu Thấu Minh không tim không phổi trong đoàn làm phim.
“Ai nha, hôm qua chơi điện thoại cả đêm, ngủ hơi muộn.”
Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Còn chưa đến lượt, tôi đi ra ngoài một chút.”
Trong lòng Ninh Hoan Tâm cảm thấy rất áp lực, cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ phát sinh.
Loại cảm giác này quá quen thuộc, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô cảm thấy khó chịu hoặc là sẽ mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, hoặc là có chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ phòng hóa trang đi ra, ngẩng đầu liền thấy được màn trời đen kịt.
Hình như cùng cảnh trong mộng giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-wechat-dan-lao-cong-cua-ta-la-minh-vuong/2909677/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.