Nói, Kim Đào ánh mắt rơi trên lưỡi kiếm đâm vào Trương Chúc Linh. "Tim là quan trọng nhất, sợ là..."
Nguyên Huyên lên tiếng xen vào. "Theo như bần tăng biết, người Thanh Huyết có tim nhỏ hơn người bình thường."
Lý Thành Thiên cũng vô cùng lo lắng khi nhìn Trương Chúc Linh. "Vậy còn..."
"Để ta kiểm tra xem!" Kim Đào đi vòng qua thi thể Trương Chúc Linh sau đó ngồi xuống, ngước nhìn Lý Thành Thiên nói. "Ta xin mạo phạm vậy!"
Hắn nhìn thôi cũng đủ biết Lý Thành Thiên đối với nàng rất quan trọng.
Lý Thành Thiên liền gật đầu. "Không có gì hết, ngươi đừng nên câu nệ!"
Kim Đào hai mắt hướng xuống, bàn tay đặt lên cái trán Trương Chúc Linh, không lâu sau đó một đạo bạch quang truyền từ cánh tay hắn xuống đầu nàng, lúc này đã hình thành đường vẽ màu trắng ngang gương mặt, còn chuẩn bị đi xuống không ngừng.
Bạch quang quá cổ họng Trương Chúc Linh, tới hai vai nàng, liền biến thành ba phân đoạn tiếp tục quét xuống hai tay cùng ngực, từ ngực xuống bụng tới bên dưới thân thể, lại chia thành hai đạo xuống hẳn hai chân nàng.
Kim Đào có chút thở phào, đứng lên nói. "Nàng không sao! Rất may, kém chút nữa lưỡi kiếm mới chạm vào tim!"
"Vậy thì tốt quá!" Lý Thành Thiên đáp lại, cảm giác trong lòng nhẹ đi không ít.
Nếu không hắn thật cả đời này ân hận, cũng vì hắn một phần nàng mới bước tới con đường này.
Kim Đào bàn tay xoè ra, úp lên một khoảng trên đầu kiếm, vận chút sức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-de-vuong/2886376/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.