Kim Đào từng nói dùng Cải Tử Hoàn Sinh cần ba điều kiện.
Ngắn gọn xúc tích, thứ nhất không được già bệnh chết, thứ hai còn hơi ấm, thứ ba không được mất nội tạng.
Nhưng hắn lại quên điều kiện cuối cùng, cũng là điều kiện quan trọng nhất, mặc dù kết quả có thể sẽ không thay đổi nhưng làm Lý Thành Thiên mừng hụt.
Hơn nữa Kim Đào nhìn Lý Thành Thiên trị thương chưa xong, càng là thấy có lỗi.
Lý Thành Thiên có chút kinh ngạc, sau đó cũng bình tĩnh lại, chỉ là không ngờ tuổi thọ mà có thể lấy, nhưng đây là cách làm của đạo sĩ.
Nói về đạo sĩ, tinh huyết rất quan trọng, giả tỉ như yêu vật nếm máu đạo sĩ công lực sẽ tăng lên.
Cũng là, tinh huyết liên quan tới thọ vận.
Lý Thành Thiên nói. "Không sao? Mời ngươi ra tay!"
Kim Đào lúc này đã vô cùng ngượng ngùng, nhưng việc cứu người đang tại trước mắt, nói. "Gặp cái đạo nhân khác phải tốn thời gian rất lâu, nhưng ta cam đoan chỉ trong một ngày cứu người, nhưng mà..."
Bản thân hắn không những học tập mà còn biết cải tiến thuật pháp, không ngừng làm tụi nó biến hoá phù hợp với thời thế.
Đổi lại, công hiệu đòi hỏi điều kiện càng cao.
"Ngươi mau nói đi!" Lý Thành Thiên không nhịn được yêu cầu.
"Ngươi khoan đã, nghe ta nói điều kiện, ba trăm năm! Chính xác là ngươi cần bỏ ra ba trăm niên kỷ, nhưng đổi lại nàng cũng sẽ không sống được ba trăm năm nữa, ngươi cứ nghĩ..."
Kim Đào nói xong quay mặt đi chỗ khác, cho Lý Thành Thiên thay đổi.
Cuộc đổi chác này vốn không lời, lại nói tới ba trăm năm, chưa chắc thọ mệnh đã được như vậy.
Lý Thành Thiên vẫn nói. "Ta chấp nhận!"
Không biết mình sống được bao nhiêu lâu, nhưng Tiên đồ hẳn là cũng hơn ba trăm năm đi.
Kim Đào quay lại mà không dám tin, hắn không hoàn toàn cảm động, chỉ cảm thấy Lý Thành Thiên có hơi dại dột.
Tính tuổi thọ cũng không chính xác chút nào, chỉ dựa trên hiện trạng, nói chung cũng nương theo tính chất hên xui lắm.
Nhưng nhìn, Lý Thành Thiên hiện trạng không tốt, hắn nghĩ hắn sống tới ba trăm tuổi sao.
Nguyên Huyên một bên từ nãy giờ, vội can ngăn. "Thí chủ hãy bình tĩnh một chút! Biết đâu ngươi sống thêm 299 tuổi thì sao? Lúc đó ngươi chết, cả thân nhân cũng không thể sống lại được!"
Lý Thành Thiên liếc qua, thầm nói ngươi đừng có mở miệng ra là ăn mắm ăn muối được không, nhưng nói ra cũng có chút sợ nha.
Phàm là người tu luyện đều có cả bảng thông tin tra cứu tuổi thọ, ví dụ A một trăm tuổi, B hai trăm tuổi... Nhưng chỉ là dựa trên lý thuyết mà thôi, thọ mệnh cần tính theo rất nhiều yếu tố khác nhau, cơ bản người thường chết bởi số lẻ, không thể làm tròn như vậy.
Nguyên Huyên tuy miệng có chút hôi nhưng khẩu xà tâm phật, hắn nói có căn cứ hẳn hòi.
Hiện tại Lý Thành Thiên cứ coi như hai mươi tuổi, cộng ba trăm tức là 320 tuổi đi, cho dù vậy trừ đi ba trăm cũng mất sạch nha, chết là cái chắc.
Đành phải lạc quan hơn, 321 tuổi, nhưng sau khi bị lấy hắn còn một tuổi sao?
Không thể nói như vậy, mà là hắn sống thêm được một năm, tức là thân thể già nua lập tức ngã xuống, chỉ sợ yếu đuối quá rốt cuộc cũng là tiễn vong.
Cho nên để không chết, dự đoán phải từ con số này kê lên rất nhiều.
Lý Thành Thiên có đủ lạc quan nói. "Yên tâm, ta tự nguyện! Kim Đào, còn chờ gì nữa? Bởi vì máu của ta đặc biệt hơn người đúng không? Cho nên đành phải mượn chính ta vậy!"
Nguyên Huyên thấy hắn đi lạc đề, mới nói cho hắn hiểu. "Ngươi trách lầm Kim thí chủ rồi, trong ba người chúng ta không quan trọng máu của ai tốt hơn, mà không ai thích hợp hi sinh bằng ngươi."
Đây là Trương Chúc Linh, dĩ nhiên người hi sinh là Lý Thành Thiên.
Kim Đào lấp lửng, nhìn qua Nguyên Huyên, Nguyên Huyên cũng là nhìn lại hắn, tứ nhãn giao tình.
Cũng phải thôi, một cái đạo sĩ, một cái tăng nhân, bọn ta không tin sẽ không siêu độ được cho vong hồn nhà ngươi.
Lại nói về Nguyên Huyên lập đàn cầu siêu vẫn là có kinh nghiệm.
"Đúng là nhân sinh... Sống ít nhưng ý nghĩa mới là đáng sống!" Kim Đào biết Lý Thành Thiên nói ra khó mà rút lời, bất đắc dĩ cảm thán.
Sau đó hắn cầm tay Lý Thành Thiên. "Vậy ta bắt đầu!"
Lý Thành Thiên gật đầu, hai mắt mở bừng bừng.
Không sai, hắn không muốn ngủ đâu, hắn muốn trong tình thế nguy kịch phải thật nhanh rút về Địa Phủ, đây là nguyên nhân hắn tự tin có thể đánh đổi cho Trương Chúc Linh.
Nhưng biết làm sao được, trước mặt hai người kia nhưng là Yếu Gà Đại Vương, làm chủ Địa Phủ, nếu thế giới này được như bình thường hắn đã không cần phải sợ.
Chết liền về Địa Phủ, có sao?
Bất quá thế giới này chết cũng không đi về đó.
"Cứ thả lỏng, ta sẽ dẫn nguyên khí lọc ra tinh huyết!" Kim Đào nói, lật cánh tay Lý Thành Thiên, tay kia sắp ra thủ pháp.
Chợt Kim Đào dừng lại, ngước mặt nhìn lên mái nhà.
Chính là cái chén nhỏ kia đang nằm gọn ghẽ, tưởng hắn dùng chén ăn cơm hay sao, đây là dụng cụ hắn tác pháp nha.
Nhưng lúc này, Nguyên Huyên hiểu ra ý tứ, móc ra một kiện đồ vật.
Dưới ánh đèn, trên tay Nguyên Huyên là một phiến gì đó, dường như bằng đất nung.
Cẩn thận nhìn một chút, hoá ra là miếng ngói, đường cong hoàn mỹ.
Nhưng sao hắn lại có thứ này?
Nguyên Huyên cười nói. "Bần tăng đã tìm được miếng ngói này, rất tiện lợi. Dùng cơm xong không cần tiếc của, mặc sức chà xát cọ rửa, đảm bảo sạch sẽ!"
Nghe xong Lý Thành Thiên không khỏi xúc động mà nhìn qua... Lấy gạch ngói ăn cơm.
Trưởng lão nha, dạo gần đây ngươi không phải phát tài sao, còn tỏ ra làm hạng người này.
Mặt khác, Nguyên Huyên không dùng chén, tự nhiên có được đồ vật đựng thức ăn liền sang trọng hơn chứ.
"Ta hi sinh một chút cũng được mà, vì nghĩa diệt thân!" Còn bày ra khí thế tới mức ngây người nói một câu.
Kim Đào nãy giờ lạnh sống lưng, tiếp theo bàn tay xoè ra, bên trên cái chén sứ run rẩy, rơi xuống ngay lòng bàn tay hắn, vật về nguyên chủ.
Sau đó nói. "Nhà Lý ca bằng đất với cỏ tranh, mái nhà cũng không lợp ngói, nhưng lúc này thay thế vẫn được, vì ta cần dùng chén sứ này hứng nguyên liệu!"
Chứ nghĩ sao ném cái chén đi lợp nhà, lại dùng miếng lợp nhà làm cái chén.
Lý Thành Thiên cảm giác rất đúng, quần áo hắn cũng có vài bản sửa lỗi, không cần để ý nhiều bề ngoài.
Nhưng trong lúc Kim Đào bày trận không muốn ánh nắng bắn vào.
Thế là Nguyên Huyên vui vẻ nhận lời mà thôi, xoay người đi tới mở cửa.
Lý Thành Thiên nhìn theo, nói. "Trưởng lão!"
Nguyên Huyên lách cánh cửa, chui nửa mặt vào trong. "Gì nào?"
Rốt cuộc Lý Thành Thiên nói. "Ngươi nhớ dùng khinh công thật khéo, vì Kim Đào đóng vai trò vô cùng quan trọng, lát nữa ta không muốn thấy một hoà thượng từ trên mái nhà đụng hắn chết tươi!"
"Thí chủ thật là khẩu nghiệp!" Cạch, đã đóng cửa.
Dễ hiểu thôi, mái nhà Lý Thành Thiên rất yếu nha, không biết Nguyên Huyên có từng vá qua mái nhà hay chăng, nhưng hắn rất có thể trọng.
Bên ngoài Nguyên Huyên có chút tủi thân, vậy mà có người không tin vào tài năng của mình, thế là giận dỗi.
Để cho mỗi cái bước chân đi lên, cách nhau mái nhà mà hai người bên dưới cảm nhận được mười phần áp lực.
Kim Đào lắc đầu bình tĩnh, bọn hắn là đang muốn cứu người kia mà, đột nhiên tấu thành kịch vá mái nhà rồi.
Trên mái nhà, cũng vì miếng ngói lớn hơn cái chén, cho nên Nguyên Huyên phải từ trên đậy xuống, chặt đứt dương quan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]