Chương trước
Chương sau
Chuyện đã qua, cứ tưởng Hoả Đại Tiên không đau xót hay sao, nữ yêu bộc của hắn không chỉ giúp hắn phát tài mà còn là cái duy nhất yêu bộc, thử hỏi làm sao tìm ra cái thứ hai được như vậy.

Nàng nhưng vừa ngốc, lại quá yếu.

Vậy mà Hoả Đại Tiên vì đại cục chấp nhận hi sinh, lần cuối cùng lừa gạt dân chúng hắn đã chính tay cắt đầu nàng, đem về nhờ Đặng Phù Dung luyện hoá độc dược.

Mọi thứ Hoả Đại Tiên đều đem kể lại cho Lý Thành Thiên nghe hết, tuyệt không bỏ sót, còn Đặng Phù Dung nguyên nhân sâu xa thì hắn không biết.

Hắn chỉ là người làm theo lệnh, nào có cơ may biết nhiều hơn, nhưng nếu lúc đó hắn trái ý chỉ có con đường chết.

Nghe xong Lương Vi kinh hoàng, nhìn Hoả Đại Tiên mà run rẩy. "Sư phó... Không phải, ngươi không phải là sư phó ta! Ngươi là tên bịp, không xứng làm đạo sĩ, ta nhận lầm sư phó mất rồi!"

Lý Thành Thiên khẽ nói. "Ngươi có quyền đi!"

Hoả Đại Tiên vội thay đổi điệu bộ, quỳ xuống dập đầu trước chân Lý Thành Thiên, cũng không nói lời nào, liền đứng lên xoay người chạy.

Bây giờ, mỗi một giây một phút đối với hắn đều quý giá, lo xong Lý Thành Thiên, nhưng hắn cần phải tránh né Đặng Phù Dung.

Cùng lắm đi nơi khác ẩn cư, thay tên đổi họ, làm lại từ đầu.

Rốt cuộc đi được tầm hai mươi mét, một đạo vết chém xẹt qua không trung khiến Hoả Đại Tiên dừng lại, sau đó chỉ thấy hắn đứng im không cử động, cái đầu lủng lẳng rơi xuống.

Lý Thành Thiên lạnh nhạt nhìn theo, đây là Hoả Đại Tiên kết cục, làm nhớ lại lần đầu gặp nhau, chính Hoả Đại Yêu cũng là chém đầu nữ yêu như vậy.

Lương Vi lại gần, mắng Hoả Đại Tiên không được chuyển sang mắng Lý Thành Thiên. "Đồ đần nhà ngươi độc ác vừa không giữ lời hứa, ngươi đã nói tha cho hắn, tại sao lại giết hắn?"

Lý Thành Thiên nhìn lại, trước mặt hắn là một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, chính là đầu óc ngây thơ được rèn giũa trong nhung lụa.

Hoả Đại Tiên sợ hắn, một ngàn đạo nhân đều sợ hắn, nhưng Lương Vi không sợ hắn.

Nếu hắn muốn, Lương Vi sẵn sàng lao vào đấu tay đôi thế nào.

"Hữu dũng vô mưu." Lý Thành Thiên nói, bàn tay lật ra, liền có một viên Tinh Huyết Độc Nhãn rơi phía trên. "Mở miệng!"

Lương Vi ngốc nghếch, nhưng hắn đã sai lầm khi làm người Lương gia, đầu thai làm con trai Lương Hàn, để cho Lý Thành Thiên nhìn tới đã muốn trả thù.

Gan dạ cấp mấy khi bị Lý Thành Thiên áp lực Lương Vi cũng nghe theo, hai mắt có chút ngờ ngệch.

Lý Thành Thiên búng Tinh Huyết Độc Nhãn vào trong miệng Lương Vi, sau đó bỏ đi.

Tinh Huyết Độc Nhãn đối với hắn là đồ tốt tu luyện, nhưng đối người khác đương nhiên là độc dược.

"Ngươi đã làm gì ta? Ngươi không được đi!" Lương Vi đuổi theo, chợt nghe cổ họng mình nóng rát mà dừng lại.

Lý Thành Thiên bước ra ngoài, vừa vặn Nguyên Huyên đuổi theo tận nơi.

Nguyên Huyên chắp tay nói. "Bần tăng tới đã trễ!"

"Sớm muộn gì cũng vậy thôi!" Lý Thành Thiên dùng cặp hắc nhãn nhìn qua, Nguyên Huyên thở dài nói. "Phẫn nộ lớn nhất là bi phẫn, ái tình nặng nhất là tình si, thí chủ nhập ma quá nặng rồi!"

"Nguyên Huyên!"

Lý Thành Thiên khẽ cười, Nguyên Huyên cũng cười đối đáp. "Thí chủ còn nhớ ta sao?"

Không nói, nhưng mà Lý Thành Thiên quay về hướng khác, tung ra một quyền.

Quyền kình trực tiếp đẩy thành một đạo lõm dài trên đất, thẳng tới bờ sông, sau đó nước sông chính là tràn vào theo đường mòn.

Thấy vậy Nguyên Huyên liền nói. "Chỉ thấy Khai Sơn Đạo một lần mà thí chủ làm ra tới mức độ này, bần tăng vô cùng khâm phục ngộ tính của thí chủ!"

Lý Thành Thiên mỉm cười, đi qua.

Nguyên Huyên kiểu, hết rồi nha, còn gì nữa hay không?

Cái đậu... Mô phật... Hoá ra hắn nhớ tên mình chỉ vì điểm này.

Nguyên Huyên quay mặt nhìn tới tàn môn thảm giáo, trên cao có vô số gương mặt đen đúa biến dạng, vô hình vô tướng.

"Hay là vào trong làm một khoá siêu độ?"

"Không được! Đại án nha, trong vòng một ngày nha môn sẽ tới đây!"

"Ta làm chuyện tốt nhưng không ai biết, chắc chắn bị vạ lây! Chưa kể muốn rửa oan phải bị lấy lời khai, nên khai như thế nào?"

Nghĩ xong Nguyên Huyên đành chuyển hướng chạy theo Lý Thành Thiên.

.............

Thành Trung Phủ.

Lại một lần nữa Kim Đào nhìn mười lăm xác chết chồng chéo nằm lên nhau, lắc đầu nói. "Diệt hồn đoạt phách, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn!"

Một bên là Đại Hắc Tử cố bay cách xa với hắn, xoay đầu đi, tựa hồ muốn biểu đạt, ờ, ta không biết gì đâu nha, không liên quan tới ta nha.

Kim Đào quay lại, càng sít lại gần cười nói. "Hữu đệ, chúng ta gặp nhau đã hai lần, cần gì giữ khoảng cách đâu? Ngươi nhìn xem, ta không giống người xấu!"

Đại Hắc Tử liếc qua một chút, ngươi xác thực không xấu, nhưng ta xấu được chưa?

Chợt có tiếng gió thổi, Đại Hắc Tử liền bay về Trương Chúc Linh, mọc ra hai cánh tay làm động tác khoanh tay trước ngực, ánh mắt đưa tới đưa lui thể hiện nghiêm túc cùng chuyên nghiệp.

Hắc phong thổi vào trong, sau đó Lý Thành Thiên đáp xuống.

"Lý đại ca ngươi tốt!"

Lý Thành Thiên không quan tâm Kim Đào, mà là chạy tới chỗ Trương Chúc Linh, vừa thấy mặt nàng chợt Lý Thành Thiên có cảm giác đau đầu, hơi hơi cúi đầu xuống, nhắm mắt cùng đưa bàn tay bóp lấy cái đầu mình.

Kim Đào cau mày đi tới.

Cùng lúc áo choàng đen trên người Lý Thành Thiên nổ tung, vỗ ra một vòng hắc khí làm cho Kim Đào nhất thời không thể tới gần.

Lý Thành Thiên hai mắt mở ra, lúc này đã thay đổi, không phải, hai mắt hắn đã trở về như trước.

"Linh nhi..." Hắn đau khổ ngồi xuống bên cạnh Trương Chúc Linh, bàn tay sờ lên mặt nàng, giúp nàng lau vết máu.

Kim Đào đã có thể đi tới. "Nữ nhân này là người Thanh Huyết, còn có khả năng cứu sống!"

Lý Thành Thiên nghe qua liền đứng phắt dậy, quay lại nói. "Là cách gì?"

"Kim thí chủ nói không sai!"

Âm thanh phát ra, Nguyên Huyên từ cửa mật thất xông vào, vừa thấy Lý Thành Thiên y phục như muốn đi ăn mày cũng có chút yên tâm.

Trước đó Lý Thành Thiên nhập ma đi cũng khá nhanh, truy cùng diệt tận Hoả Đại Tiên, nhưng đối với những cường giả khinh công của hắn còn quá chậm.

Giờ phút này hắn ăn mặc rách nát, dơ bẩn, nhưng đã về trạng thái bình thường là tốt rồi.

Nguyên Huyên đến, nhẹ nhàng giải thích. "Người Thanh Huyết có cơ chế tự hồi phục khi cơ thể thụ thương."

Lý Thành Thiên thở phào, ngoái đầu nhìn Trương Chúc Linh. "Nhưng nàng đã tắt thở, tim ngừng đập, vẫn còn sống được sao?"

Nguyên Huyên liền nói. "Vậy thì đã chết!"

Lý Thành Thiên giật mình nhìn lại, ánh mắt không được bao nhiêu trìu mến, sau đó nhìn qua Kim Đào, Kim Đào nói. "Quang Tửu đạo sư cũng là sư phó ta đã truyền cho ta một bộ công pháp, tổng hợp nhiều thuật pháp khác nhau để tưởng nhớ khi xưa lập Quang Lạc phái, gọi là Chính Tà Vô Minh Thuật."

Biết rõ tánh tình Kim Đào, hắn nhưng nói dai nha, lần trước đánh cờ tướng không chừng lần này muốn lắc cá ngựa, Lý Thành Thiên vì Trương Chúc Linh phải ngăn cản hắn. "Kim thiếu, xin mời trực tiếp!"

Kim Đào cười nói. "Trong Chính Tà Vô Minh Thuật, thuật thứ hai gọi là Cải Tử Hoàn Sinh, có thể cứu một người đã chết không quá hai ngày!"

Lý Thành Thiên có chút mừng rỡ nói. "Ta nghĩ không quá một canh giờ, nói như vậy Chúc Linh còn cơ hội?"

Lúc hắn đuổi theo Hoả Đại Tiên tầm nửa giờ mà thôi, lúc đi về càng nhanh hơn, khoảng thời gian ở lại xử trí Âm Dương Giáo cũng không quá ba mươi phút.

Kim Đào gật đầu, sau đó nhìn sang thi thể Trương Chúc Linh. "Cần ba điều kiện! Thứ nhất không được tới hưởng thọ, già bệnh chết không thể cứu, nhưng nàng là bị kiếm đâm nên không sao. Thứ hai là ngay tại lúc này trên người nàng vẫn còn hơi ấm, dương khí chưa bay hết, không được nhiễm nước lạnh. Cuối cùng là nội tạng phải còn nguyên vẹn, ta thấy chỗ vết thương..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.