Cuộcgặp gỡ đầu tiên của kỳ học mới, giáo sư Lý vội vàng dặn dò mấy câu rồi nhanhchóng mất hút. Để mặc hai cô cậu sinh viên của mình ngơ ngác nhìn nhau khóhiểu. Ngồi ngay cạnh Đông Tam, vẫn là Chu Cẩm Thời với hàng lông mày rậm rạp.Hơn một tháng không gặp, anh vẫn không thay đổi gì, vẫn thản nhiên như thường,thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô đầy ẩn ý.
ĐôngTam nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng rời khỏi khu nhà học. Mặt trời chói changnhư chọc thẳng vào mắt người ta, nhuộm vàng dãy ngô đồng sum suê phía cuối conđường. Xung quanh cô, người qua người lại tấp nập, vui vẻ, những cô nữ sinhxinh đẹp, kiêu hãnh ôm bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các chàng trai.Những lúc thế này, Đông Tam không sao nén nổi cảm giác ghen tị đang len lỏitrong người. Vì sao họ có thể sống nhẹ nhàng như thế cơ chứ? Mải nhìn theonhững người qua lại trên đường, cô không chú ý đến một chiếc xe đỗ bên vệđường, cửa sổ xe từ từ kéo xuống, Chu Cẩm Thời đeo kính RayBan, ngoắc tay gọicô. Dáng vẻ này của anh không biết đã mê hoặc bao cô gái, nhưng Đông Tam thìnhư gặp phải ma, lùi vội mấy bước, sau đó nhìn anh cười lúng túng:
- … À,chào buổi sáng!
Giờ làquá trễ để chào buổi sáng vì lúc này đã là xế trưa, bóng người thu lại thànhmột khối xám đậm trên mặt đất. Nhưng Chu Cẩm Thời chỉ mỉm cười lịch thiệp:
- Đi ăntrưa cùng nhé? Thầy Lý cũng đi đấy.
ĐôngTam lập tức lắc đầu lia lịa như một cái xúc xắc. Đừng nói là anh, thầy Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-khong-anh/83654/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.