Chu Namvề.
Đó làngày thứ bảy kể từ khi họ chia tay ở Thượng Hải. Chu Nam mặt mày tiều tụy,người nhuốm đầy bụi đường, đôi mắt sáng của anh giờ chỉ còn sự trầm ngâm khóhiểu, anh tựa cửa, nhìn cô hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- TamTam, anh về rồi.
Ngườigầy rộc đi, dường như anh đã không còn là Chu Nam của một tuần trước đó. ĐôngTam đứng trong nhà, cách anh một tấm cửa chống trộm. Những cảm xúc đang tuôntrào, sự thương nhớ và sợ hãi dường như không còn kìm giữ được lâu hơn nữakhiến cô phải hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén mọi thứ trong lòng. Cô imlặng mở cửa rồi quay vào phòng như một chiếc bóng. Nhưng tiếng Chu Nam bướcvào, tiếng khóa cửa, tiếng túi xách vứt xuống nền nhà đều vọng đến rõ ràng bêntai cô. Chu Nam tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm cô từ sau lưng, hơi thở trầm lắngquen thuộc một lần nữa lại quay về bên cô. Anh im lặng hồi lâu. Đây là một sựim lặng bức bối. Trái tim yếu mềm không ngừng nhắc nhở cô nỗi đau khổ mà anhđem đến đang hiển hiện trước mắt. Tuy anh đã bỏ rơi cô, để cô một mình đứng chờbên ngoài Cục dân chính suốt sáu tiếng đồng hồ mà không buồn gọi điện lấy mộtlần, nhưng chỉ cần anh xin lỗi, chắc chắn cô sẽ lại tha thứ cho anh. Cô quáhiểu bản thân mình. Những buổi tụ tập chè chén mấy ngày qua chẳng qua chỉ là docô tự lừa dối bản thân mà thôi. Cô không thể rời xa anh. Cô lo lắng vì sự thayđổi đột ngột của anh. Bảy ngày cũng đủ để Thượng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-khong-anh/83653/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.