Chuyếnđi Thượng Hải của họ, vốn tưởng nắm chắc một trăm phần trăm là thành công, vậymà cuối cùng mọi chuyện lại đổ bể cũng từ đấy.
Đầutiên là chuyện tắm rửa.
Ăn cơmxong, Đông Tam vốn định thể hiện một chút, cô vội tranh đi rửa bát, nhưng bịChu Nam ngăn lại. Chu Nam vốn kĩ tính, anh biết cô bị viêm khớp mãn tính, bìnhthường tránh chạm vào nước lạnh nên mới không cho cô rửa bát. Mẹ Chu Nam khôngbiết điều đó, nên mặt nặng như bị.
Chu Namgiục cô đi tắm rồi nghỉ sớm. Nhưng vừa vặn vòi sen, nước lạnh đã đột ngột xốilên người khiến Đông Tam chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập cập nhảy ra khỏi nhàtắm. Chu Nam vội vào điều chỉnh nóng lạnh một lúc, đến khi cả nhà tắm bốc hơinghi ngút mới ấn Đông Tam đang ướt như chuột lột dưới dòng nước ấm. Hơi ấm đánhđộng mọi giác quan trên người Đông Tam, cô vội đẩy anh ra ngoài:
- Anhđi ra, mau đi ra.
- Saothế? Đây có phải là lần đầu chúng mình tắm chung đâu. – Chu Nam đắm đuối nhìncô, mỉm cười hữu ý.
ĐôngTam nhăn nhó đẩy anh ra khỏi nhà tắm.
- Đâylà nhà bố mẹ anh, không phải ở Bắc Kinh. Mau đi ra đi, đừng gây thêm phiền phứcnữa.
Chu Nambiết cô đang lo lắng điều gì, anh thở dài rút cái khăn tắm trên giá rồi đi rangoài. Nhưng một lát sau, trong nhà tắm lại vang lên tiếng hét thất thanh củaĐông Tam. Chu Nam đứng ngoài gõ cửa ầm ầm, hoảng hốt hỏi:
- Saothế sao thế, Tam Tam, em có sao không?
Một lúcsau, Đông Tam mới mở he hé cửa. Mặt cô trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-khong-anh/83652/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.