Trongtháng Chín, chuyện khiến Đông Tam kinh ngạc nhất là việc Lâm Phong giới thiệubạn gái.
Hôm đóLâm Phong nói sẽ thông báo cho cô một tin vui bất ngờ. Lâm Phong luôn như vậy,chuyện gì cũng có thể quên ngay trong chốc lát, lần gặp sau lại như chưa từngcó chuyện gì xảy ra. Cậu không nhắc đến, cô tất nhiên cũng không muốn hỏi.
Khi côđến chỗ hẹn, trong ánh đèn mờ ảo, Lâm Phong nháy mắt cười với cô. Đôi mắt côgái ngồi cạnh cậu rất sáng, khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ hạnh phúc.
Côkhông biết nên phản ứng thế nào. May có Lâm Phong giúp cô giải vây. Cậu choàngtay ôm lấy đôi vai bé nhỏ của cô gái, giới thiệu:
- Đâylà bạn gái của tớ, Đỗ Hiểu Âu. Hai người đã gặp nhau rồi đấy.
Tấtnhiên là họ đã từng gặp nhau. Đông Tam biết, chuyện này nếu kể ra thì còn dàihơn cả sông Nhã Lỗ Tạng Bố[1]. Cô cố gắng che giấu sự kinh ngạc đanghiện rõ trên mặt, đưa tay ra bắt:
- ChàoHiểu Âu, tôi là Thẩm Đông Tam.
[1]Con sông lớn nhất trong bốn lưu vực sông ở khu tự trị Thanh Tạng, Trung Quốc.
Cô chỉlà Thẩm Đông Tam mà thôi. Cô không phải là đức mẹ Maria, không phải là Zorro,thậm chí không phải là bạn thanh mai trúc mã của Lâm Phong. Cô không có tư cáchđể hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao. Lâm Phong đưa Đỗ Hiểu Âu đến gặp riêng cô đãlà một sự hậu đãi với cô rồi.
Trongvòng tay Lâm Phong, Đỗ Hiểu Âu cười rạng rỡ, đôi môi hờn dỗi của cô cong lêndịu ngọt:
- ChịTam Tam, hôm nay trông chị xinh quá.
Đứa trẻnào biết nói ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-khong-anh/83655/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.