Sao lúc đó cô không dậy mà chửi tôi đi, bây giờ có phải muộn rồi không" Cười
"Lúc đó tôi sốt đến bất tỉnh, dậy bằng niềm tin à"Nhìn
"Nên tôi mới mớm thuốc cho cô, chứ cô nghĩ lúc nào cũng được vinh dự đấy á. nằm mơ"
"Tối qua tôi mà biết thì còn lâu mới cho anh ngủ trên giường" Trợn mắt
" Ô hay, trước khi cô tới và sau khi cô tới thì đây cũng là phòng tôi mà" Lóng lánh
"Anh có bị lẩm cẩm không, bắt đầu từ lúc cưới tôi nhớ chỉ có mình tôi là chủ sở hữu, nhà anh còn không thèm về huống gì vào phòng. Đi mất chỗ ráng chịu nhá" Cười thân thiện
"Từ bây giờ tôi sẽ lấy lại chủ quyền, bắt đầu từ bây giờ tôi ngủ ở phòng này"
" Tôi có cho à" Nhìn
" Không cho cũng phải cho"
Nhìn hắn như sinh vật lạ:" Động vật ăn tạp như anh mà cũng có ngày tu chí sao"
"Hai việc đó có liên quan đến nhau?"
"Tôi thích hỏi đó, muốn ngủ trong phòng cũng được thôi. Nhưng ngủ dưới đất nha. Anh dám bò lên thì tôi cũng dám đạp xuống" Cười
"Cô không đi làm à?" Nhìn
"Á chết, sao anh không hỏi sớm chứ. Bây giờ gần 8 rưỡi rồi, lát nữa tôi bị khiển trách là tại anh đấy" Chạy như bay vào WC thay đồ
"Không phải cô là trưởng phòng sao? Đi muộn tí mà cũng bị khiển với chả trách. Cô là trưởng phòng rơm à"
" Điên, thà nói hai ngày nay tôi đi làm không nói làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214898/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.