“Lúc đó rồi tính ha, mà cô không phải thức ăn hảo hạng gì nên tôi cũng không có hứng. Ngủ đi”Nhìn cô một lượt
“Gớm, thử chưa mà biết. Không khéo thức ăn tầm thường như tôi đây thử lại không muốn nhả ấy chứ” Đá đểu
“Bộ cô đang khiêu khích sao, tôi cũng không ngại ăn món tầm thường đâu” Lết tới gần.
“Đồ điên, anh đúng là động vật ăn tạp. Cất cái mặt sang lãnh thổ của anh đi” Lấy gối đẩy đầu hắn.
Hắn nằm xuống, nhắm mắt. Cô nằm bên khèo tay hắn: “ Ê”
“Gì”
“Ngủ thiệt hả”
“Lên giường không ngủ thì làm gì. Nằm yên đi cẩn thận động vật ăn tạp này chồm qua đấy”
“Đầu óc anh được cấu tạo từ vật liệu gì thế. Đồ háo sắc. Muốn chết thì cứ thử” Háy
Đang háy thì cười thân thiện: “Cả ngày tôi nằm đây mãi, với lại tôi chưa buồn ngủ, tôi thức mà anh ngủ thì tôi biết nói chuyện với ai. Nên mở mắt ra buôn dưa đi”
Hắn mở mắt thiệt, nhìn: “ Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Không biết, chỉ biết là chưa qua ngày nên còn sớm. Anh mà ngủ lập tức tôi đá anh xuống giường. Đảm bảo sáng mai có bác sĩ khoa xương sườn chào đón anh tại bệnh viện” Cười
Hắn để tay lên gối, xoay người về phía cô: “Cô đau mà cô lẻo mép nhỉ. Y chang mấy bà bán cá”
“Giờ mới biết à. Anh không nhớ lúc đi thử váy cưới tôi chỉnh anh như thế nào sao”
“Nhìn cô yếu ớt mỏng manh mà phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214900/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.