Trước mắt mịt mờ sắc máu, giọng nói của Chu Minh Quang trôi nổi trong ảo cảnh như hư như thực giao nhau:
“Tuyết Nghiêu, ba năm đã hết, kiếp này nàng phải sống thật tốt, để ta thấy được cảnh nàng con cháu đầy đàn.”
“Chàng không còn, ta sống tốt thế nào được?” Ta bất chấp tất cả đuổi theo, chàng lại càng đi càng xa trong màn sương mù đỏ thẫm.
“Cô nương ngốc, kiếp trước nàng đã chấp nhất năm mươi năm rồi, kiếp này hãy sống tốt cuộc đời mình, gả chồng sinh con! Ta sẽ hóa thành gió, hóa thành mưa, vĩnh viễn canh giữ bên cạnh nàng!”
Cuối cùng chàng cũng quay đầu lại, ngược sáng đứng dưới gốc cây ngô đồng, ánh sáng mặt trời nhảy nhót trên ngọn tóc chàng thành những mảnh vàng vụn.
Gò mày như kiếm, con ngươi đen láy sáng ngời, khóe môi cong lên lộ ra chiếc răng khểnh nhọn hoắt, cả người tựa như cây trúc non vươn mình trong ngày xuân.
Rốt cuộc ta cũng đã nhớ ra dáng vẻ của Minh Quang ca ca…
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, chàng lại biến mất trong màn sương mù đỏ thẫm.
Không! Ta giãy giụa tiến lên: “Chu Minh Quang! Chàng đợi ta…”
“Tỷ tỷ? Tỷ tỉnh rồi sao?” Từ Thanh Tùng kinh ngạc tiến lại gần, rồi như một cơn gió chạy ra ngoài.
“Triệu đại tẩu! Tuyết Nghiêu tỷ tỷ tỉnh rồi! Đại phu! Mau đến xem, tỷ tỷ của ta tỉnh rồi!”
Sau một trận hỗn loạn, trong những lời nói xôn xao của bọn họ, ta mới biết mình đã hôn mê nửa tháng.
Thời gian này luôn là Triệu đại tẩu quên ăn quên ngủ chăm sóc ta, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-chu-minh-quang/5212656/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.