Quân sĩ Bắc Cảnh đến từ khắp mọi miền đất nước, nhân cơ hội đưa thư bọn ta đã đi rất nhiều nơi.
Ở Tái Bắc, ta gặp một lão mẫu thân khuôn mặt hằn sâu dấu vết thời gian, nâng niu bức thư nhà mỏng manh, thành kính vuốt ve;
Đến đất Thục, có những cô nương giống như ta, cầm lá thư vị hôn phu gửi đến, vừa khóc vừa cười.
Họ lấy ra miếng thịt khô ngày Tết cũng không nỡ ăn, nấu cơm cho bọn ta, hỏi đi hỏi lại chuyện người và việc ở Bắc Cảnh.
Đi ngang qua Thanh Châu, lại gặp Lương Tứ Nương.
Nàng ấy nhìn thấy đóa hoa trắng cài trên tóc ta trong bữa ăn thì khựng lại một chút, rồi an ủi: “Hãy nén bi thương! Ngày tháng dù khó khăn cũng phải hướng về phía trước.”
Khi nàng ấy biết mục đích chuyến đi của ta là đưa thư nhà cho những người tướng sĩ trấn thủ biên cương, nàng ấy lập tức đề nghị có thể giúp đỡ.
Đội thuyền của Lương Tứ Nương trải khắp nam bắc, một câu nói của nàng ta đã giúp bọn ta tiết kiệm không biết bao nhiêu bôn ba.
Lúc sắp đi, nàng ta tặng ta một chiếc thẻ đồng:
“Đây là tín vật của thương đội Lương thị, sau này nếu cần đưa thư chỉ cần đưa cho chưởng quầy là được, nơi nào thương đội đến đều có thể gửi miễn phí.”
Ta vừa định cúi người cảm tạ, Lương Tứ Nương đã đỡ lấy cánh tay ta:
“Thư nhà khó gửi, ta giúp không phải giúp người khác, mà là chính ta của ngày xưa.”
—
Trên đường đi, bọn ta gặp đủ loại người.
Vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-chu-minh-quang/5212657/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.