"Cái này là sao?" Bố Lai Ân đang dùng hoàng ma pháp chặt cây bỗng nhiên bị một vật thể bay tới làm giật mình, nhanh chóng lách người né tránh.
Nhìn kỹ lại mới thấy là một hươu sừng lớn vừa mới chết, thoạt nhìn khá lớn, máu vẫn chưa đông, một tơ máu chậm rãi chảy ra từ vết thương ở bụng.
Con mồi lớn quá! Mắt Bố Lai Ân sáng lên, trong lòng thầm khen.
"Cho y." Đối phương không xuất hiện, giọng nói trầm thấp trong rừng truyền tới, vang vọng trong khu rừng có phần trống trải vì cây cối bị đốn hạ.
Nhận ra đây là giọng của Thụy Tư mình vừa mới gặp, Bố Lai Ân sửng sốt, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Có đủ thức ăn mà."
Dứt lời, hắn liền xách lên mấy con vật nhỏ mới bắt được trong rừng, như chứng minh lời mình nói.
"Đó là của các ngươi, đây là, cho y." Giọng của Thụy Tư lại truyền tới.
Bố Lai Ân xấu hổ, hắn lại cảm nhận được sự chiếm hữu của Lang tộc, ngay cả thức ăn của bầu bạn cũng nhất định phải do mình cho sao?
Không đợi Bố Lai Ân nói gì, trong không khí dao động một chút lại khôi phục bình thường.
Biết Thụy Tư đã rời đi, Bố Lai Ân thấy số gỗ cũng được kha khá, lập tức biến thành hình thú, tìm một sợi dây leo buộc chặt lại, khiên lên nhẹ nhàng như xách một bó tăm. Sau đó tiện tay ném hai con mồi lên trên, sải bước về phía bộ lạc.
Lúc Bố Lai Ân quay về, Hàn Chưởng đang giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-nhuoc-nhuc-cuong-thuc-di-the-chi-ca-lon-nuot-ca-be/3196317/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.