"Bọn ta chỉ mời y tới làm khác, không có ý tứ khác." Bố Lai Ân suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định nói như vậy.
Thụy Tư không nói gì, chỉ mím môi, nhìn hùng nhân trước mặt không thấp hơn mình bao nhiêu. Sau một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Chăm sóc y thật tốt."
Bố Lai Ân vốn tưởng Thụy Tư sẽ rất để bụng không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, không khỏi có hơi kinh ngạc, lỡ lời hỏi: "Ngươi không dẫn y về sao? Ta tưởng y đi lạc thì người sẽ rất lo lắng."
Ánh mắt Thụy Tư buồn bã, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, nhưng vì da mặt quá tối nên thoạt nhìn không thấy biến đổi gì.
"...... Hiện giờ y không muốn thấy ta." Khi Bố Lai Ân nghĩ lang nhân vẫn sẽ im lặng tiếp, cuối cùng Thụy Tư đã mở miệng. Trong giọng nói thậm chí còn có chút cô đơn.
Hóa ra hai người giận dỗi à, Bố Lai Ân thầm nghĩ trong lòng.
Hùng tộc vốn là thú tộc khá hàm hậu thành thật, cũng không có nghi ngờ nhiều, thầm nghĩ hai người xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Thấy bộ dạng có chút cô đơn của Thụy Tư, Bố Lai Ân cũng nhịn được an ủi: "Không sao, qua một thời gian nữa được. Giống cái nhỏ xinh hơi quấy rối, ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường. Chúng ta sẽ chăm sóc y thật tốt, cam đoan sẽ không để y bị thương. Đợi y nghĩ thông suốt thì ngươi lại tới đón y đi."
Thụy Tư thật sự không ngờ con gấu này lại tốt tới vậy, lúc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-chi-nhuoc-nhuc-cuong-thuc-di-the-chi-ca-lon-nuot-ca-be/3196316/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.