“Dậy! Dậy đi đừng ngủ như chết nữa.”
Chân tay Hải Hà lạnh toát. Có ai đó đang đá vào người cô, đồng thời tát mạnh vào mặt. Mở bừng mắt ra, thứ chờ đón cô là một xô nước lạnh.
Ào!
Hà quay sang một bên ho sặc sụa. Nước chảy vào họng, vào mắt làm cô không thở nổi hay mở mắt nổi.
Chợt Hà thấy có người bị trói bên cạnh mình. Cô ấy bị bịt kín miệng bằng băng dính, hai tay trói ngoặt ra đằng sau. Bản thân cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Ưm… Ưm.”
Cô rướn người kêu lên một tiếng. Nguyệt mở đôi mắt đầy hoang mang ra nhìn cô. Nhớ lại cuộc điện thoại của tên bắt cóc, cô lạnh cả người.
Bọn chúng bắt cả Nguyệt lẫn cô đến đây là vì… Thành sao?
Một dáng người to lớn bước đến. Hắn ta đi giày đinh, gót giày gõ cạch cạch trên mặt đất.
“Lương Hải Hà?”
Thấy cô không trả lời được, hắn cúi xuống bóc băng dính trên miệng cô tàn nhẫn.
Xoẹt.
Lấy lại được không khí, Hà thở dốc:
“Anh bắt tôi đến đây làm gì? Không đúng! Làm thế nào mà anh đã ra tù?”
“Đã lâu không gặp. Cô càng ngày càng xinh nhỉ? Vẫn nhớ được tôi thì có vẻ cô cũng để Nguyễn Hưng Dương tôi trong lòng đấy.”
Hải Hà hừ một tiếng, tránh xa cái động chạm của hắn.
“Chỉ là một kẻ tù tội mà thôi.”
Chát!
Nguyễn Hưng Dương tát Hà một phát. Ngay lập tức, trong khóe miệng cô rỉ ra vị sắt tanh ngọt. Cô gượng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655577/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.