Hà nắm chặt tay của Thành. Cái bóp cổ của anh khiến không khí trong phổi của cô đang giảm dần. Chưa bao giờ Hà thấy cái chết gần mình như thế.
“Anh… anh buông…ra. Em… không… biết… anh… nói gì cả.”
Cô khó nhọc nói, từng chữ từng chữ đều đang hút sạch sức lực của cô.
Người bên cạnh Thành cũng hoảng hốt, vội giữ anh lại:
“Anh Thành. Anh phải buông ra thì cô ấy mới nói được.”
Sắc mặt Hà lúc này đã tím tái cả lại. Không khí ập vào phổi cô khi Thành buông tay. Cô ngã trên mặt đất, nhìn vào khuôn mặt vô tình của anh.
“Em không gặp vợ anh. Cô ấy ở đâu em cũng không biết.”
“Vậy cái này thì sao?” Thành vứt sợi dây chuyền cho cô: “Cái này tìm thấy ở phòng của Nguyệt khi cô ấy mất tích. Tờ giấy ghi địa chỉ tổ chức hôn lễ ở nhà của cô. Lương Hải Hà, cô giải thích đi. Chỉ cần cô có thể giải thích, tôi sẽ tin cô.”
Hà sờ lên chiếc cổ nóng bừng của mình, không thốt lên được lời nào. Cô muốn giải thích, mà chỉ có thể lí nhí:
“Em không biết.”
Tại sao Nguyệt mất tích, tại sao sợi dây chuyền của cô lại có mặt ở đó, cô quả thực không hề biết.
“Em chỉ có thể nói không biết. Tờ giấy kia do Nguyệt tự viết đưa cho em.”
Thành cười một tiếng rất to:
“Không có ai trên đời này rõ chữ cô ấy hơn tôi. Chữ trên tờ giấy này không phải là của cô ấy.”
Hải Hà im lặng.
“Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655575/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.