Sáng hôm sau, khi Hải Hà trở về nhà họ Phùng, chú Lê đã đợi sẵn từ lâu. Ông ngồi bên nồi lẩu, trông bình dị và dễ mến, vẫy tay với cô: “Nào lại đây chuẩn bị ăn đi con. Mẹ con vừa ra ngoài đặt bánh, nói là phải đích thân đi mua bánh cho chú mới được. Chú cứ nói mãi mà mẹ con không nghe. Ôi dạo này con gầy quá.”
Chú Lê cứ nói liên tục như sợ bị ai cướp mất lời. Sự gần gũi của chú khiến Hải Hà cảm thấy nghẹt thở.
Cô luôn có cảm giác rằng những gì mình đang có đều là nhờ vào cướp đoạt hạnh phúc của người khác. Cảm giác này giày vò Hải Hà suốt mấy tháng qua. Ngày nào cũng vậy, nó đang muốn bóp nát cô trong mặc cảm tội lỗi.
Hải Hà lạnh nhạt không nói, chú Lê thấy hơi bối rối, vội nói lảng sang:
“Chú biết điều này hơi quá đáng. Nhưng mẹ con chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi. Chú còn bận việc ở công ty nên lo cho mẹ con nó. Nếu con có rảnh…”
Chú Lê đang nói dở thì có tiếng chân vang lên ở bên ngoài. Tiếng giày da giọt trên nền đá nghe đều đều, nhưng không hiểu sao Hải Hà có thể nghe được sự giận dữ và cười cợt trong đó.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải một đôi mắt lạnh buốt. Thành bước vào, nhìn thấy cô thì nở nụ cười châm chọc.
Hải Hà đưa tay lên che lại cổ áo. Sáng nay cô đã cố ý dặm phấn thật kỹ để che đi những dấu hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655562/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.