Hôm đó, không biết Hà đã trở về ngôi nhà trọ lạnh lẽo của mình bằng cách nào. Cũng không biết rằng cô đã trải qua những dài đêm lạnh buốt ra sao.
Chỉ biết rằng, khi Hà có thể tỉnh táo để đi làm lại thì đã nửa tháng trôi qua rồi.
Khuôn mặt Hà vẫn trắng bệch, phải dặm rất nhiều phấn mới có thể che đi những quầng thâm trên mắt.
Cô đến gặp Anh Thy, thấy hai mắt bạn mình đỏ hoe: “Sao mà… Sao mà trông cậu yếu ớt vậy? Thành, anh ta…”
“Quên đi!” Hà gạt gạt tay. “Anh ấy sắp có vợ rồi.”
Thy biết cô đang đau lòng, cười như mếu: “Lấy vợ cũng tốt. Mình chẳng thích anh ta gì cả. Ha ha! Sau này cậu là của mình, không ai cướp đi nổi.”
Anh Thy và Hải Hà là bạn thân từ nhỏ. Năm xưa, cô ấy còn giúp cô nói dối thầy giáo để trốn đi nhìn lén Phùng Minh Thành, hoặc lấy tiền tiêu vặt của mình cho Hà mua mĩ phẩm nữa.
Nghĩ đến tuổi trẻ ngông cuồng khờ dại, suýt chút nữa là cô cười ngất.
“Yên tâm đi! Sau này mình sẽ sống thật tốt! Trên đời này cũng không phải chỉ có Phùng Minh Thành là đàn ông.”
Hai cô gái trò chuyện cùng nhau, uống trà sữa như uống rượu. Tiếng cười hai người giòn tan, làm mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Đang đến lúc hăng, Thy chợt vỗ vai bạn:
“Nhìn kìa! Tương lai sáng chói của cậu đấy!”
Hà cắn cắn ống hút, khi nhìn rõ ai đến thì chợt ho sặc sụa.
Khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-qua-xuan-ha/2655566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.