Yêu vương có chút kinh dị nhìn Ngưu Kình. Đôi mắt của Ngưu Kình đã hóa ra Tử Kim nhãn tròng đen tinh đỏ trông ghê rợn cũng không khác gì mấy con mắt của yêu vương.
Yêu vương cả cười:
- Ta còn tin ngươi là nhân loại cơ đấy. Nói thật đi, ngươi là thần thú có phải không?
- Ta là nhân loại. Chỉ có điều ta không phải phàm nhân mà là dị nhân.
- Dị nhân? Ta chưa bao giờ nghe qua? Có phải cũng giống như thần thú có biến dị hay không?
- Biến dị? Có thể xem là như vậy.
Địa vị Ngưu Kình trong lòng yêu vương đột nhiên tăng lên mấy bậc. Yêu vương thầm nghĩ: - Thật là hiếm có.
Ngưu Kình nói:
- Đại vương xin hãy mở cửa lồng giam. Ta phải đến gần mới trị liệu cho bọn họ được.
Yêu vương bèn nói:
- Bạch hạc, hắc giao. Đây là y tiên đến chữa trị cho các ngươi chứ không phải đồ ăn. Các ngươi không được phép tấn công y có biết chưa.
Hai con tiểu thần thú thờ ơ ngó đi chỗ khác.
Yêu vương cười với Ngưu Kình:
- Y tiên. Nói thật với ngươi. Hai con tiểu thần thú này là ta bắt được. Ta định thu phục bọn chúng làm thuộc hạ. Tiếc là thần thú bản tính vốn kiêu ngạo quật cường không chịu thần phục. Đến bây giờ bọn chúng vẫn không chịu nghe lời ta, trái lại còn rất hung dữ.
Ngưu Kình vỡ lẽ thì ra yêu vương bức ép hai tiểu thần thú này. Nói không chừng y đã dùng nhục hình tra tấn bọn chúng cũng nên.
Yêu vương nói:
- Hay là ta đánh ngất bọn chúng cho ngươi chữa trị có được không.
Ngưu Kình lắc đầu:
- Chỉ cần mở cửa lồng giam ra là được. Đại vương ngài cũng để ta ở đây một mình là đủ.
- Không được. Ta phải ở bên cạnh để khống chế bọn chúng. Nếu mà ta đi khỏi bọn chúng tấn công ngươi thì biết làm sao?
- Ta chết thì bọn chúng được no bụng mà đại vương người cũng đâu có mất gì có phải không?
Yêu vương nhìn sững Ngưu Kình:
- Thôi được. Nếu y tiên đã có lòng tin như vậy ta cũng không ngại thử một chuyến.
Yêu vương mở khóa hai lồng giam rồi rút lui ra ngoài. Y đóng cửa đá lại giam Ngưu Kình cùng với hai tiểu thần thú ở trong.
Yêu vương lắc đầu nghĩ: - Hắn không biết sợ thật sao? Ta lại còn sợ cho hắn bị mất mạng. Ây. Nếu hắn mà mất mạng thì tứ phu nhân của ta mất đi một cơ hội trị bệnh rồi. Phu nhân ơi là phu nhân.
Yêu nhân đứng ở bên ngoài cửa đá nhưng lại dùng yêu thức liên tục dò xét động tĩnh bên trong phòng giam. Hắn tính sẵn nếu hai tiểu thần thú tấn công Ngưu Kình thì hắn sẽ cứu lấy Ngưu Kình trước rồi kiếm cơ hội khác thử tài sau cũng được.
Ngưu Kình ở trong phòng giam bằng đá lẳng lặng ngồi xuống xếp bằng tĩnh tọa. Trải qua nửa ngày cả Ngưu Kình, bạch hạc và hắc giao đều bất động. Yêu vương ở bên ngoài cũng ngồi tĩnh tọa dùng yêu thức quan sát.
Bạch hạc hơi động đậy rồi nhìn ra chỗ Ngưu Kình. Nó tự đẩy cửa rồi bước đến trước mặt hắn. Bạch hạt vốn đã cao to mà Ngưu Kình lại ngồi xuống thành ra Ngưu Kình chỉ cao đến nửa chân bạch hạc.
Bạch hạc đôi mắt đỏ sậm đầy u uất nhìn Ngưu Kình. Ngưu Kình vẫn nhắm mắt tĩnh tọa còn yêu vương bên ngoài nín thở chờ đợi. Chỉ cần bạch hạc manh động mổ xuống thì yêu vương sẽ lập tức ra tay.
Bạch hạc dáng đứng lừ đừ ngửa cổ lên trời kêu liền mấy tiếng ai oán.
- Kat kat kat kat.
Ngưu Kình chợt nghĩ: - Sao giống tiếng kêu của Tiểu Kiên và Tiểu Nhẫn lúc tiến vào trạng thái cuồng bạo quá.
Bạch hạc vừa kêu xong lập tức tung chân cào vào mặt Ngưu Kình. Tốc độ quá nhanh khiến yêu vương cũng bất ngờ không kịp phản ứng. Móng vuốt bạch hạc khi vung đến sát mặt Ngưu Kình thì bị khựng lại giống như đạp chân vào chất keo hồ vô hình. Bạch hạc rút chân ra mổ xuống. Cái mỏ nhọn hoắc của bạch hạc phóng xuống gần đỉnh đầu của Ngưu Kình cũng bị khựng lại không cách gì tiến sâu thêm được nữa.
Yêu vương ở bên ngoài thấy vậy thì có hơi ngạc nhiên. Hắn đã dùng yêu thức dò xét thấy Ngưu Kình tu vi cực thấp không thể nào lại có thần thông khống vật này. Hắn chỉ có thể cho rằng Ngưu Kình là dị nhân nên mới có bản lĩnh này. Yêu vương bèn không lo lắng nữa, hắn ở một bên xem cảnh.
Bạch hạc liên tục dùng chân dùng mỏ vừa đá vừa mổ Ngưu Kình. Nhưng dù nó có làm gì thì cũng không thể tiến tới chạm vào da của Ngưu Kình được. Bạch hạc càng điên cuồng hơn cứ nhắm Ngưu Kình mà mổ mà đá như để phát tiết sự u uất tích lũy bao lâu nay.
Một lúc sau thì bạch hạc không tấn công Ngưu Kình nữa. Nó kêu lên mấy tiếng ai oán rồi lặng lẽ chui vào lồng giam tư đóng cửa lại và nằm rũ xuống.
Hắc giao rời khỏi lồng giam tiến đến chỗ Ngưu Kình. nó cuốn xung quanh Ngưu Kình rồi siết chặt. Thân hình hắc giao cuốn kín hết toàn thân Ngưu Kình. Yêu vương ở bên ngoài dùng yêu thức quan sát thì thấy giữa thân hắc giao và thân Ngưu Kình vẫn còn một khoảng cách nhỏ.
Hắc giao siết Ngưu Kình không được bèn hơi giãn ra rồi dùng miệng ngoạm lấy đầu hắn. Cái miệng rộng của hắc giao bao trọn cái đầu của Ngưu Kình vào trong nhưng không thể tiến thêm được nữa. Có một lực vô hình khiến cho hắc giao dù cố gắng bao nhiêu vẫn không thể chạm được vào da thịt Ngưu Kình.
Ngưu Kình bèn nói:
- Ta là y sư không phải là thức ăn.
Giao long vẫn cố ngoạm lấy đầu của Ngưu Kình mà nuốt vào.
- Ta có mang một ít thịt ngon đến đây. Nếu các ngươi đói thì ta lấy ra cho các ngươi ăn.
Hắc giao nghe vậy thì buông Ngưu Kình ra. Nó cuộn người một góc chờ đợi.
Ngưu Kinh xuất ra cái xác voi đã bị ăn một nữa. Nửa cái xác voi bay lơ lửng giữa phòng. Ngưu Kình lại xuất ra một lưỡi đao lớn sắc mỏng không có tay cầm. Lưỡi dao chém liên tiếp vào nửa cái xác voi làm cho rất nhiều mảng thịt lớn rơi ra.
Hai đống thịt voi chém sẵn được đưa tới trước mặt bạch hạc và hắc giao. Hai con tiểu thần thú thờ ơ quay mặt đi chỗ khác.
Ngưu Kình nói:
- Ta đến để chữa trị thương tích trong người các ngươi. Có phải các ngươi rất là đau đớn khó chịu có phải không?
Hai tiểu thú không phản ứng gì.
- Nếu muốn chữa trị thì chỉ cần nằm yên là được rồi.
Ngưu Kình đi đến gần hắc giao tạo ra một quả cầu năng lượng Lục Diệp Sinh Linh chữa trị thương thế cho nó. Chỉ sau một lúc các vết thương trên người hắc giao đã lành lặn.
Ngưu Kình nói: - Viên đan này có thể hóa giải một phần chất độc ngấm trong cơ thể ngươi. Nếu muốn giải độc thì nuốt vào.
Viên đan từ tay Ngưu Kình bay đến trước mặt hắc giao. Nó há miệng nuốt lấy viên đan vào bụng. Chỉ một lúc sau hắc giao thần thái khỏe khoắn đứng lên bằng bốn chân duỗi người rít lên một tiếng. Nó tiến tới một đống thịt voi há miệng ngoạm một tảng thịt nuốt xuống.
Ngưu Kình tiến vào lồng giam bạch hạc chữa trị cho nó. Chỉ một lát sau bạch hạc thân thể khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn đi ra khỏi lồng tiến tới đống thịt voi còn lại xơi hết.
Yêu vương bên ngoài rất vui mừng bèn mở cửa đá tiến vào. Y đem hai tiểu thần thú nhốt lại rồi đưa Ngưu Kình đi chỗ khác.
Yêu vương vui vẻ nói:
- Y tiên. Ngươi đã vất vả quá rồi. Ta cho người bày tiệc ăn uống một bữa. Sẵn tiện cho ngươi gặp các vị phu nhân của ta luôn.
Tiệc rượu dọn ra. Ngưu Kình ngồi chung bàn với Yêu vương cùng bốn phu nhân của y. Năm người Phi Yến, Lăng Nhạc, Thái Xuyên, Khâm Hòa và Kim Đỉnh ngồi riêng một bàn. Mấy người này dù ngồi ăn mà trong lòng thấp thỏm lo sợ chẳng có tâm trạng ăn uống gì nữa. Nhất là bọn họ chỉ lén nhìn các vị phu nhân mà không dám nhìn vào yêu vương.
Ngưu Kình ngồi đối diện với yêu vương lại ăn uống rất thoải mái. Những loại thức ăn dọn lên đa phần là có chút linh khí. Bất quá thịt của chúng chỉ là của yêu thú cấp thấp, không có đạt đến mức Kim Đan kỳ như cái xác voi mà Ngưu Kình xuất ra trong phòng giam.
Yêu vương:
- Y tiên ngươi lúc nãy xuất ra xác lục ngà tượng, có phải là Kim Đan kỳ yêu thú không?
Ngưu Kình nói:
- Đúng là Kim Đan kỳ nhưng mà là ở phía Đông Cấm Ma Sơn Mạch chứ không phải phía Tây Cấm Ma Sơn Mạch.
Một phu nhân cười:
- Y tiên không biết cả phía Đông và phía Tây bây giờ đều thuôc cai quản của đại vương hay sao?
Ngưu Kình:
- Ồ. Ta không biết.
Yêu vương cười:
- Tu chân là mạnh được yếu thua. Lục nha tượng ấy thực lực kém cỏi thì hắn tự chịu lấy ta cũng không có truy cứu. Có thể hạ được Lục nha tượng xem ra bản lĩnh của y tiên đúng là thâm bất khả trắc, đến ta cũng không nhìn ra được.
Một phu nhân khác nói:
- Nếu ngài thần thông cao cường như vậy thì ta xin kính ngài một chén.
Ngưu Kình nâng chén lên cùng phu nhân của yêu vương uống cạn.
Yêu vương:
- Y tiên ở đây có thể nhìn ra vị phu nhân nào của ta đang mắc bênh cần chữa trị hay không?
Ngưu Kình thầm nghĩ: - Lại muốn thử ta.
Ngưu Kình cười:
- Ở đây năm người đều mắc bệnh cả.
Yêu vương:
- Chẳng lẽ cả ta cũng bệnh?
Ba phu nhân cũng nói:
- Không lẽ ta cũng bệnh? Bệnh gì chứ?
Ngưu Kình cười tủm tỉm nói:
- Bệnh tương tư a.
Yêu vương và ba phu nhân kia ngẩn ra một lúc rồi phá ra cười nói:
- Đúng đúng. Y tiên quả là đoán bệnh như thần.
Một phu nhân nói:
- Y tiên không ngờ nhìn trúng bệnh của ta. Ta dù ở sát bên cạnh đại vương nhưng mà không ngày nào không nhung nhớ đại vương.
Phu nhân ấy nói xong liền hướng về đại vương liếc nhẹ một cái. Yêu vương đắc chí cười lớn.
Trong bàn tiệc này, ngoài ba vị phu nhân vui vẻ hoạt bát ra còn có một phu nhân khác âm trầm ít nói. Vị phu nhân này dung mạo tuyệt mỹ, cử chỉ quý phái lại thêm nét buồn man mác thật sự làm say đắm lòng người. Ngưu Kình nhận ra yêu vương đối với vị phu nhân này vừa yêu chiều lại vừa kính sợ.
Thông qua trò chuyện, Ngưu Kình biết bốn vị phu nhân lần lượt là Hạt phu nhân, Ngô phu nhân, Hồ phu nhân và Lâm phu nhân. Hạt phu nhân bản thể là bò cạp vàng, Ngô phu nhân bản thể là rết trăm chân, Hồ phu nhân là hồ ly sáu đuôi, Lâm phu nhân không ngờ lại là con người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]