Chương trước
Chương sau
Ngưu Kình về cùng phòng với năm người đồng môn nghỉ ngơi một đêm.

Bọn họ dùng thần thức truyền âm trò chuyện với nhau.

Khâm Hòa truyền âm nói:

- Cũng tại các ngươi đi vào vành đai trắng làm kinh động bọn yêu thú đó nên chúng ta mới bị bắt.

Lăng Nhạc:

- Đừng nói bậy. Hai yêu thú ở trong vành đai trắng đã bị Vô Úy giết rồi. Bốn yêu thú bắt hai người các ngươi không có liên quan gì đến chúng ta hết. Chỉ trách các ngươi xui xẻo thôi.

Khâm Hòa hừ một tiếng không nói nữa.

Ngưu Kình truyền âm:

- Các ngươi cố chờ vài ngày. Ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi trở về môn phái an toàn.

Phi Yến:

- Đưa chúng ta về? Còn ngươi thì sao?

Ngưu Kình:

- Không cần phải lo. Ta sẽ có cách.

Phi Yến:

- Không được. Lệnh của chưởng môn bảo ta phải bảo vệ ngươi. Nay ta trở về bỏ ngươi ở lại thì ta phải đối mặt với chưởng môn thế nào đây?

Lăng Nhạc cũng nói:

- Phải đó. Nếu về thì tất cả cùng về.

Ngưu Kình lắc đầu:

- Tất cả cùng về e là không thể. Ít nhất phải có một người ở lại làm tin. Nếu yêu vương mà thả cho chúng ta tất cả cùng về nghĩa là chúng ta sẽ bị giết sạch.

Kim Đỉnh:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta về trước. Một mặt là đem dược tài về cho các trưởng lão luyện đan dược như đã định. Mặt khác đem tin tức báo cho chưởng môn. Ta tin rằng chưởng môn sẽ phái người đến cứu Vô Úy về.

Phi Yến:

- Nếu vậy thì các ngươi cứ về trước. Ta được lệnh phải bảo vệ Vô Úy cho nên ta sẽ ở lại với hắn.

Ngưu Kình:

- Phi Yến không cần phải lo lắng. Ta ở lại một mình dễ bề xoay sở hơn. Nếu ngươi ở lại sẽ bị bọn chúng bắt làm con tin khống chế ta như vậy sẽ gây cản trở cho ta đào thoát.

Thái Xuyên:

- Ta tin Vô Úy có bản lĩnh tự lo cho mình. Trong suốt chuyến đi vừa rồi chẳng phải hắn là người làm được nhiều việc nhất trong số chúng ta hay sao? Hơn nữa, cái mạng nhỏ của chúng ta còn giữ được đến lúc này đều là nhờ tài y dược và xoay sở của hắn.

Kim Đỉnh tán đồng:

- Phải đó. Ta nghĩ Vô Úy đã nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta nên nghe theo hắn thì hơn.

Hôm sau Ngưu Kình được yêu vương đưa vào phòng khám bệnh cho Lâm phu nhân.

Ngưu Kình xem xét một lúc rồi nói:

- Phu nhân bị trúng độc.

Yêu vương:

- Là loại độc gì?

- Là độc tổng hợp. Trong đó có độc của đại vương.

- Có độc của ta?

Ngưu Kình gật đầu.

- Làm sao có thể? Chẳng lẽ ta lại đi hạ độc nàng ấy?

- Không nhất thiết phải đích thân đại vương ra tay. Chỉ cần độc của đại vương bám dính trên thức ăn rồi có người lấy thức ăn đó đem cho phu nhân ăn là đủ để hạ độc nàng rồi.

- A khốn kiếp. Chắc chắn do bọn tiểu yêu phục thị phu nhân gây ra chuyện này. Ta sẽ giết hết bọn chúng.

Mấy tên tiểu yêu đứng xung quanh khiếp đảm quỳ xuống kêu:

- Đại vương tha mạng. Chúng tiểu nhân không dám làm bậy.

Ngưu Kình cũng can:

- Đại vương bớt giận. Bất quá không chỉ có riêng độc của đại vương mà còn có một số độc chất khác nữa.

- Y tiên nói xem.

- Các loại độc này phối với nhau thành một bộ rất khó giải. Nếu giải một loại độc này mà không cẩn thận sẽ làm cường hóa loại độc kia thì tính mạng phu nhân khó bảo toàn.

- Y tiên có chữa được không?

- Dĩ nhiên là được nhưng mà phải có thánh dược trị độc của Huyền Cơ môn nữa. Ta cần người về đó lấy.

Yêu vương nhăn mặt, gương mặt lông lá quái dị càng thêm dễ sợ:

- Trở về Huyền Cơ môn?

Ngưu Kình gật đầu.

Yêu vương lãnh đạm nói:

- Không được.

- Có phải ta trị được bệnh cho phu nhân của đại vương thì đại vương sẽ thả ta về có đúng không?

Yêu vương lắc đầu:

- Nếu ngươi chữa được thì ta sẽ giữ ngươi lại làm y sư chăm sóc sức khỏe cho các phu nhân của ta. Nếu ngươi chữa không được thì ta sẽ giết chết. Cho dù thế nào cũng không để tiên đạo biết ta bắt người.

- Nếu ta nói ta tự nguyện giúp đại vương. Đại vương lại không bạc đãi ta. Giữa Huyền Cơ môn và đại vương thiết lập hảo hữu không tốt sao?

Yêu vương thở ra một hơi nói:

- Ta cũng chẳng giấu gì ngươi. Ta không phải sợ Huyền Cơ môn biết ta bắt các ngươi mà chính là sợ Tử Vi môn biết ta bắt Lâm muội kìa.

Ngưu Kình thoáng động. Lúc đầu nhìn thấy thái độ của Lâm phu nhân hắn đã đoán nàng bị bắt cóc về đây. Bây giờ hắn lại biết giữa nàng với Tử Vi môn có quan hệ.

Yêu vương:

- Lâm muội tên là Thái Diễm, vốn là ý trung nhân của Phan Điều trưởng lão của Tử Vi môn. Tử Vi môn mà biết ta cướp nàng về làm phu nhân nhất định sẽ đến đây đòi người. Ta thật không muốn xa muội ấy.

Ngưu Kình nghĩ thầm: - Đòi người thôi sao? Chắc chắn họ sẽ giết ngươi phanh thây trăm mảnh là còn ít.

Ngưu Kình gật đầu nói:

- Vậy còn mấy người đi cùng ta?

- Đúng ra bọn chúng chỉ là phế vật giữ lại cũng không làm gì. Bất quá nếu ngươi chữa được bệnh cho phu nhân của ta thì ta có thể lưu bọn họ lại cho ngươi định đoạt.

- Ta hiểu rồi.

Ngưu Kình cũng không có nhiều lời. Hắn biết yêu vương thực lực cao hơn bọn hắn hàng trăm lần. Chỉ cần y khẽ động một ngón tay cũng khiến bọn hắn tan xương nát thịt. Tốt nhất là không nên làm y nổi giận.

- Vậy thánh dược trị thương đó có cần nữa không?

Ngưu Kình nói:

- Nếu không có thánh dược thì vẫn còn một cách khác nhưng rất kỳ công.

Yêu vương:

- Chữa được là tốt rồi. Ngươi cần gì cứ nói ta sẽ sai người đáp ứng.

Ngưu Kình nói:

- Trước tiên ta cần người đi thu thập mười loại độc. Có năm loại lấy từ hoa, có năm loại lấy từ yêu thú và thần thú.

- Thần thú? Là ta?

- Độc này có phần của đại vương, lại có phần của nhị vị phu nhân nên phải thu thập để nghiên cứu thuốc giải.

- Không thành vấn đề. Ta sẽ lập tức cho gọi hai vị phu nhân đến đưa độc cho ngươi.

Bản thân Ngưu Kình có thể luyện chế ra được Thiên Sương Ngưng Đan nhưng hắn không muốn làm vậy. Hắn cần có một chút thủ đoạn để tự bảo mệnh cho mình.

Tại phòng chính.

Các vị phu nhân đã tập họp đầy đủ.

Yêu vương cầm một cái chén đưa lên miệng của mình. Độc từ nanh của yêu vương chảy ra gần đầy một chén. Ngưu Kình nhận lấy chén độc rồi thu vào nhẫn trữ vật.

Hạt phu nhân hiện ra cái đuôi bò cạp rồi trích độc từ đuôi vào một cái chén. Y thị hai tay cầm chén độc dâng cho Ngưu Kình nói:

- Y tiên cẩn thận. Độc này của ta thực là quý gi... ối...

Hạt phu nhân bất cẩn vấp chân một cái hất nguyên cả cái chén chứa đầy nọc độc bò cạp vào mặt Ngưu Kình.

- Ám toán ta? - Ngưu Kinh trừng mắt nghĩ thầm.

Toàn bộ nọc độc trong chén bay ra bị giữ lơ lững ngay trước mặt Ngưu Kình. Ngưu Kình lật tay một cái đem toàn bộ số độc đó bỏ trở vào trong chén. Hắn thu chén độc vào nhẫn trữ vật rồi nói:

- Phu nhân cẩn thận.

Yêu vương tức giận quát:

- Hạt Mi. Ngươi giở trò gì đó?

- Đại vương tha tội. Thiếp bị vấp chân.

- Nguyên Anh kỳ Xà Hạt lại có thể vấp chân dễ vậy sao?

- Là thật đó đại vương. Không biết có sợi dây nào đó vướng chân thiếp.

Hạt Mi giơ chân mình lên thấy có một sợi dây vải vướng vào chân.

- Là kẻ nào để sợi dây vải ở đó? - Yêu vương quét mắt vào đám yêu tinh hầu cận.

Mấy yêu tinh mặt tái không còn giọt máu.

Hồ phu nhân nói:

- Nếu không phải y tiên có bản lĩnh khống vật thì có phải hư việc rồi không? Lượng độc đó đến sắt đá còn phải hủy hoại huống nữa là xác thịt con người.

Ngưu Kình bèn nói:

- Không có việc gì. Xin mời Ngô phu nhân.

Ngô phu nhân xoay người vào tường hóa ra cặp hàm rết tiết chất độc vào chén. Y thị hóa hiện lại nhân hình rồi đưa chén độc cho Ngưu Kình. Ngô phu nhân cẩn thận không dám để xảy ra sơ xuất.

Ngưu Kình nói:

- Ba loại độc này đã có, ta cần thêm độc của Xà tinh và Thiềm tinh nữa.

Yêu vương:

- Xà tinh và Thiềm tinh vốn không ở gần đây, chẳng lẽ Lâm muội cũng dính độc của bọn họ?

Ngưu Kình:

- Không có. Nhưng trong phương thuốc giải của ta lại cần dùng đến.

Yêu vương:

- Là dĩ độc công độc?

Ngưu Kình gật đầu.

Yêu vương:

- Tốt. Vậy ta sẽ sai người đi lấy về cho ngươi.

Trải qua ba ngày cả mười loại độc mạnh đều đã gom về đầy đủ cho Ngưu Kình. Trong đó độc của rắn, rết, bò cạp, cóc là của Nguyên Anh kỳ yêu thú, độc nhện là của Đổng Hư kỳ thần thú. Thêm vào năm loại độc hoa từ các loài thảo mộc thành tinh nữa.

Với mười loại độc tố tổng hợp thì chỉ cần một lượng rất nhỏ trên đầu kim cũng có thể đe dọa tính mạng của bất cứ yêu nhân nào. Bất quá khi Ngưu Kình có trong tay sự nguy hiểm quá lớn thì người ta lại càng phòng bị kỹ càng. Hắn muốn ra tay cũng không phải dễ.

Yêu vương lại nói:

- Y tiên, phiền ngươi nói lại với các thuộc hạ của ngươi đừng nghĩ việc bỏ trốn. Thiên la của ta đã giăng sẵn trên người các ngươi. Chỉ cần các ngươi bỏ trốn thì thiên la sẽ tự động bắt trói các ngươi lại. Lúc đó đừng trách ta độc ác.

Sau khi đã rõ ràng ý tứ của yêu vương, sáu người bọn Ngưu Kình chấp nhận ở lại Thiên La Động sống chung với các yêu nhân. Về phía các yêu nhân, bọn chúng là tổng hợp từ nhiều loại thú khác nhau. Trong mắt bọn chúng thì loài người cũng giống như một chủng loại yêu thú mà thôi.

Sau một tháng điều trị, bệnh tình của Lâm phu nhân đã thuyên giảm rất nhiều. Bất quá Ngưu Kình vẫn không muốn chữa cho nó hoàn toàn khỏi hẳn. Có câu "hễ thú rừng hết thì ắt làm thịt chó săn", nếu hắn một mạch chữa hết bệnh cho Lâm Thái Diễm thì vai trò của hắn đã hết có thể bị yêu vương trừ diệt.

Chỉ cần hắn còn sống ở đây thì các phu nhân sẽ thay nhau bị bệnh. Một người được trị lành bệnh này thì sẽ âm thầm phát bệnh khác.

Phi Yến được giao phó nhiệm vụ chăm sóc và trò chuyện với Lâm Thái Diễm. Hai người nói chuyện rất hợp ý nhau. Lâm Thái Diễm bèn nhận Phi Yến làm nghĩa nữ. Đối với Phi Yến mà nói thì đây là một cách để bảo mệnh khá tốt. Lâm Thái Diễm từ lúc bị bắt về Thiên La động luôn dùng cái chết để kháng cự Thù vương. Thù vương vì yêu thương nàng mà không dám gượng ép.

Bốn người còn lại thì được phân bố làm lính gác, đi tuần, nấu nướng... thỉnh thoảng có tham gia tập luyện chiến đấu với các yêu nhân. Ngưu Kình được bốn tên Kim Đan yêu nhân bảo vệ cẩn thận. Khi hắn đi hái dược cũng là bốn người này đi cùng.

Ở Cấm Ma Sơn Mạch này tuy bị quản thúc nhưng bù lại nguồn dược tài vô cùng phong phú. Ngưu Kình nắm rõ mọi phương pháp luyện đan của Huyền Cơ môn cho nên thỏa sức luyện ra rất nhiều đan dược quý giá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.