- Một lúc vào chầu đại vương lũ các ngươi không được nhìn lên có biết không?
Bốn yêu nhân đáp:
- Dạ biết rồi.
Ngưu Kình tò mò hỏi:
- Vì sao không được nhìn lên?
Bốn yêu nhân quát:
- Bảo ngươi không nhìn thì ngươi không nhìn. Còn hỏi làm gì?
Ngưu Kình:
- Đằng nào cũng chết. Nói ta không nhìn thì ta càng tò mò muốn nhìn. Trừ phi các người nói rõ, ta không còn tò mò nữa thì không nhìn.
Yêu nhân dẫn đường nói:
- Nói cho ngươi cũng không việc gì. Bảo ngươi không nhìn là bởi vì đại vương biến hình chưa có hoàn chỉnh. Tuy thân người nhưng đầu vẫn là bản thể cũ.
Ngưu Kình:
- Ủa. Không phải các ngươi đã biến thành nhân dạng hoàn chỉnh cả rồi sao? Không lẽ đại vương các ngươi thần thông lại thua kém các ngươi.
Yêu nhân dẫn đường mắng:
- Đừng nói ngu ngốc. Đại vương đương nhiên thần thông cao hơn chúng ta rất nhiều. Chẳng qua bản thể của đại vương là thần thú, không phải yêu thú cho nên khó hóa thành nhân dạng hoàn chỉnh hơn.
Ngưu Kình:
- Thần thú? Thần thú đối với yêu thú khác nhau thế nào?
Yêu nhân dẫn đường:
- Ngươi đúng là đồ ngốc. Ta nói cho ngươi biết. Thần thú so với yêu thú cao cấp hơn rất nhiều. Yêu thú thì ở đâu cũng thấy chứ thần thú thì rất hiếm hoi mới có. Cơ thể của thần thú bẩm sinh được định hình cực kỳ vững chắc và khỏe mạnh. Cũng vì định hình vững chắc như vậy cho nên khi biến hóa sang hình dạng khác cũng khó hơn yêu thú chúng ta.
Ngưu Kình thở dài:
- Đã có dã thú, yêu thú, ma thú giờ lại thêm cả thần thú. Thật là phiền phức.
Yêu nhân dẫn đường cười:
- Dã thú, ma thú được xếp chung một tuyến. Bọn chúng đều là thú thuần chủng chẳng thể tu luyện để hóa thành người. Ma thú thì bẩm sinh có vài thần thông lạ, có thể coi là một dạng dã thú cao cấp. Yêu thú và thần thú cũng được xếp chung vào một tuyến. Chúng ta đều là hình thú nhưng thông minh như nhân loại các ngươi, khi tu luyện đến một mức độ nào đó thì có thể biến hóa thành nhân hình. Thần thú có thể coi là một dạng yêu thú rất cao cấp và quí hiếm.
Ngưu Kình:
- Thần thú hiện giờ có bao nhiêu người?
Yêu nhân dẫn đường:
- Số lượng rất ít. Hiện tại có năm thần thú đều làm yêu vương. Ngoài ra còn một vài thần thú non trẻ chưa hiện thân nữa.
Ngưu Kình:
- Năm thần thú ngươi nói có phải là Tuyết Mão Ưng Vương, Hỏa Nhãn Sư Vương, Thạch Hóa Hầu Vương, Hắc Thủy Long Vương và Thiên La Thù Vương hay không?
Yêu nhân dẫn đường cười:
- Coi như ngươi có chút hiểu biết. Bọn họ đúng là thần thú. Những thần thú khi mới sinh ra đã được coi là có mệnh làm vương. Những yêu thú như chúng ta nếu được làm nô tài thân cận bên các thần thú cũng coi là phúc phần lắm rồi.
Bốn yêu nhân áp tải cũng cười phụ họa:
- Phải phải. Như vậy đã là phúc phần lắm rồi.
Ngưu Kình:
- Hình như đại vương của các người chính là Thiên La Thù Vương thì phải.
- Đúng là ngài ấy.
- Vậy đại vương của các người so với các yêu vương khác thì có bản lĩnh gì khác biệt?
- Ngươi không nghe cái tên Thiên La hay sao? Thiên La chính là giăng lưới trời. Lưới của đại vương rất là lợi hại. Ngài ấy muốn bắt ai thì kẻ đó khó lòng mà thoát được.
- Còn gì nữa không?
- Cái tên này ngươi tưởng thần thông của đại vương có thể để cho chúng ta dò xét được hay sao? Muốn biết rõ thì hãy đợi đến lúc ngươi bị bỏ vào bụng đại vương sẽ được toại ý thôi.
Bốn tên yêu nhân áp tải đều phụ họa:
- Đúng là như thế.
Ngưu Kình:
- Nghe nói phu nhân của đại vương bị bệnh chẳng hay là bệnh gì?
Tên yêu nhân dẫn đường nói:
- Ta không biết.
Ngưu Kình:
- Nếu phu nhân bị bệnh thì ta có thể xem xét chữa trị cho.
- Ngươi biết trị bệnh?
- Ta là luyện đan sư cũng là y sư của Huyền Cơ môn. Nếu ngươi tiến cử ta với đại vương thì công lao của ngươi rất lớn đó.
- Ta biết ngươi nói thật hay là giở trò hay sao?
- Không cần lo lắng. Ngươi chỉ việc nói với đại vương một tiếng ta tự xưng là y sư là được rồi. Đúng hay sai ta sẽ tự chứng minh với đại vương.
- Nếu ta không nói thì sao?
- Nếu ngươi không nói ta sẽ nhờ người khác. Nếu quả thật ta trị lành bệnh cho phu nhân của đại vương thì khi được trọng thưởng ta sẽ chia cho ngươi. Thế nào?
- Được. Ngươi nói thì phải giữ lời.
- Dĩ nhiên. Ngươi mau nói tên để sau này ta dễ tìm.
Bay được một lúc cả năm tên hạ xuống đi bộ.
Bọn họ đến trước một hang động lớn có đề biển Thiên La Động. Tên yêu nhân dẫn đường chạy đến nói với hai tên yêu giữ cửa. Một trong hai yêu nhân giữ cửa chạy vào trong động. Một lúc sau hắn chạy trở ra nói với yêu nhân dẫn đường.
Yêu nhân dẫn đường và bốn yêu nhân áp giải đưa bọn Ngưu Kình vào trong động.
Hang động khá rộng rãi và đi sâu vào trong. Bên trong hang động có một cây cầu bắc qua một dòng suối nhỏ. Đi được một lúc bọn họ đến một vòm hang rộng. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống nửa rõ nửa mờ làm hang động thêm phần huyền ảo.
Trong vòm hang có yêu nhân đứng gác nghiêm chỉnh. Ở chỗ cao nhất có một yêu nhân đang ngồi. Hình dáng của y oai vệ nhưng ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ mặt mũi. Bọn yêu nhân áp tải hướng về phía ấy quỳ xuống hành lễ:
- Chúng tiểu nhân xin ra mắt đại vương.
- Miễn lễ.
- Tạ đại vương.
Năm yêu nhân áp tải đứng dậy khom người một bên hầu.
- Nghe nói có y tiên đến đây có phải không?
- Dạ phải.
- Y tiên ở đâu sao không thấy?
- Bẩm đại vương. Y tiên là một trong số những người trong lồng này.
- Đối với y tiên sao lại vô lễ như vậy? Mau mời vị ấy ra đây.
- Dạ đại vương.
Một yêu nhân áp tải phất tay thu hồi lồng sắt thả cho sáu người bọn Ngưu Kình ra. Yêu vương đứng dậy rời khỏi ghế bước xuống. Y bước ra vùng có ánh sáng chiếu rõ vào. Y thân ngươi nhưng đầu nhện. Cái đầu của y giống như một trái cầu màu đen xù xì lông tóc, có bảy con mắt đen đỏ vàng hấp háy, cái miệng kỳ dị với hai cái nanh lớn hai bên.
Năm người Phi Yến, Lăng Phong, Khâm Hòa, Thái Xuyên, Kim Đỉnh vừa nhìn thấy gương mặt của yêu vương đồng thanh kêu lên một tiếng rồi té ngửa ra sau. Bốn người Phi Yến, Lăng Phong, Thái Xuyên, Kim Đỉnh nhắm nghiền mắt lùi lại. Khâm Hòa thì đã ngất ngay tại chỗ.
- Ha ha.
Yêu vương cười lên một tiếng. Hắn bước tới chỗ Ngưu Kình nhìn một lượt. Ngưu Kình cũng thản nhiên nhìn lại hắn không có biểu tình gì.
- Không cần giới thiệu ta cũng biết người này là chính là y tiên có phải không?
Bốn yêu nhân áp tải cúi đầu đồng thanh nói:
- Dạ đúng như vậy.
Yêu vương gật đầu nói:
- Người đầu tiên thấy mặt ta mà không có chút run sợ nào cũng chỉ có mình người này. Quả thật là bản lĩnh không tệ.
Yêu vương chìa cái tay xồm xoàm lông lá và móng vuốt ra thủ lễ với Ngưu Kình:
- Nghe bọn tiểu yêu nói ngài là y tiên bản lĩnh cao cường. Xin hỏi ngài đại danh là chi?
Ngưu Kình thủ lễ đáp lại:
- Đại vương quá khen. Tai hạ họ Trương, tiểu danh chỉ có hai chữ Vô Úy.
- Ồ. Vô Úy. Quả nhiên là vô úy. Đúng là người sao tên vậy.
- Nghe danh Thiên La Đại Vương đã lâu hôm nay được gặp quả là phúc của tại hạ.
- Nghe nói y tiên có thể chữa được mọi loại bệnh có phải không?
Yêu vương vừa nói vừa liếc nhìn sang tên yêu dẫn đường.
Thì ra lúc nãy tên yêu nhân dẫn đường đã nói hơi quá về Ngưu Kình. Hắn bảo Ngưu Kình là một y tiên tài giỏi có thể chữa bách bệnh cho nên yêu vương bị ấn tượng mạnh mà cho vời bọn họ vào gặp. Nếu mà hắn không ca ngợi Ngưu Kình một chút e rằng yêu vương đã ra lệnh đem bọn họ xuống thẳng nhà bếp đem nấu luôn rồi.
- Chữa được mọi loại bệnh thì ta không dám nhận. Chỉ là phải gặp bệnh nhân mới có thể nói được.
Yêu vương gật đầu rồi nói:
- Xin mời y tiên theo ta.
Ngưu Kình nói:
- Những người này đi cùng với ta.
Yêu vương:
- Các ngươi mau xếp một phòng sạch sẽ cho những người này ở tạm. Đợi y tiên khám bệnh xong rồi mới tính.
Bọn yêu nhân hầu xung quanh cung kính tuân lệnh.
Ngưu Kình bây giờ mới cất bước đi theo yêu vương. Hắn dùng Tử Kim nhãn bí mật lướt qua một vòng liền nắm được cách bố trí hang động và lực lượng nơi đây.
Ngưu Kình nhìn xuyên qua người yêu vương không thấy có Kim Đan mà thấy một khối năng lượng tinh khiết hình một con nhện nằm gần Đan Điền. Ngưu Kình biết yêu vương này ít nhất cũng đã đạt đến Nguyên Anh kỳ rồi. Với năng lực của một Nguyên Anh kỳ yêu thú thì chỉ cần thở ra một hơi cũng đủ để giết chết bọn hắn.
Ngưu Kình thông qua tổ đội trận pháp truyền âm trấn an năm người kia. Nếu như không thông qua tổ đội mà dùng thần thức truyền âm thông thường thì rất dễ bị yêu vương phát hiện còn thông qua tổ đội trận pháp thì không phải lo.
Yêu vương dẫn Ngưu Kình đi vòng vòng cuối cùng đến trước hai lồng giam kiên cố. Bên trong một lồng giam là một con hạc toàn thân từ đầu đến chân đều trắng ánh bạc. Ở lồng giam bên cạnh là một con rồng màu đen từ đầu chí đuôi. Con hạc trắng cao lớn gấp đôi Ngưu Kình còn con rồng thì cuộn tròn lai cũng thành một gò lớn.
Yêu vương cười:
- Ở đây ta có hai tiểu thần thú. Bọn chúng đều bị trọng thương đã nhiều năm mà vẫn chưa lành được. Phiền y tiên trị liệu giúp.
Ngưu Kình thoáng nghĩ: - Yêu vương này muốn thử tài ta nên đem hai thần thú này ra làm thí nghiệm trước.
Ngưu Kinh dùng Tử Kim nhãn quét qua hai thần thú.
- Có phải chính đại vương đã bẻ gãy cánh của bạch hạc và cắt hai đầu của tam thủ hắc giao này không?
- A. Ngươi nhận ra đây là giao long à, hơn nữa là giao long ba đầu bị cắt mất hai?
- Còn không phải sao?
Yêu vương cười cười xảo quyệt nói:
- Không sai. Chỉ là trước đây có mấy tên y tiên đến gọi hắc giao này là hắc long. Ta liền trực tiếp bẻ gãy cổ bọn hắn đem quăng cho hai tiểu thần thú ăn thịt.
Ngưu Kình lãnh đạm nói:
- Vậy sao?
Thái độ của Ngưu Kình hết sức thờ ơ có vẻ như coi điều này chẳng có gì lạ lùng hay đáng sợ. Yêu vương thấy vậy bèn không hù dọa nữa:
- Bất quá mấy vết thương mà ngươi nói không phải do ta gây ra.
- Ta thấy bọn chúng bị trúng độc không nhẹ. Không phải là do hai vị phu nhân của đại vương gây ra đấy chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]