Bốn người Ngưu Kình đi sâu vào trong vành đai trắng.
Trời nắng chiếu xuống, Ngưu Kình lấy nón đội đầu che mặt, toàn thân cũng phủ áo che kín.
Thái Xuyên hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Ngưu Kình nói:
- Ta không ưa nắng cho lắm.
Thái Xuyên:
- Nếu ngươi có bệnh sao không trị đi. Trị cho người được không lẽ không trị cho mình được?
- Nếu ta trị được bệnh này thì đã không trở thành luyện đan sư như bây giờ rồi.
Thái Xuyên cười:
- Thì ra là vậy.
Ngưu Kình không quan tâm đến lời của Thái Xuyên. Hắn phủ rèm che mặt là vì để biến hình hóa ra Tử Kim nhãn không bị bọn họ thấy. Với năng lực Tử Kim nhãn hiện giờ của Ngưu Kình, hắn không chỉ nhìn xuyên thấu mà còn có thể thấy rất xa. So với Ngưu Trụ thì nhãn lực của Ngưu Kình đã có phần vượt trội hơn chỉ có các giác quan còn lại là không bằng.
Ngưu Kinh dùng Tử Kim nhãn nhìn bao quát xung quanh phát hiện có một số dược tài quý giá cách đó hai trăm dặm. Hắn bèn định hướng cho cả nhóm đi về phía các chỗ có dược tài.
- Các ngươi xem, hình thái đồi núi ở phía kia rất dễ có thảo dược Điểm Hương Sương Thảo mọc.
Cả nhóm đến gần chỗ có thảo dược mọc thì thần thức của ba người Phi Yến, Lăng Nhạc, Thái Xuyên tỏa ra phát hiện được thảo dược.
Thái Xuyên cười nói:
- Không ngờ Vô Úy ngươi chỉ cần nhìn vào hình thái đồi núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nhan-tu-chan-da-the-gioi/3230818/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.