Chương trước
Chương sau
Dương Tử Mi đẩy Sadako đang lau huyết lệ cho mình ra, khom người muốn ôm sư phụ về phòng mình.
Cô không thể để sư phụ ở lại căn phòng quỷ dị này, cô muốn quan sát động thái của ông từng giây từng phút.
Dựa vào mệnh lý của sư phụ, ông còn cách đại nạn một tuần nữa. 
Trong một tuần này, chỉ cần sư phụ còn một mệnh phách, cũng không biết sẽ phát sinh biến hóa gì.
Dù cô không tìm được hồn phách của ông, cô cũng muốn canh giữ bên người ông, không để chuyện quỷ dị này lại xảy ra lần nữa.
Lúc trước ôm sư phụ từ quan tài đi ra, cô cảm thấy sư phụ rất nhẹ. 
Nhưng bây giờ, nguyên khí của cô đang bị trọng thương, thể lực chỉ ngang với Lam Nha Nha nên ôm sư phụ lập tức thấy rất khó khăn.
- Chủ nhân, để tôi.
Sadako vội vàng muốn chạy lại giúp đỡ. 
- Không cần, tôi tự làm, không cho phép cô chạm vào sư phụ tôi!
Dương Tử Mi trực tiếp cự tuyệt Sadako.
Sư phụ là sư phụ của cô, cho dù cô có bị trọng thương tiếp đi nữa, cô cũng phải tự mình ôm sư phụ. 
Cô vĩnh viễn không quên được mười năm trước, sư phụ yêu thương cô còn hơn cả cha mẹ.
Sư phụ ôm cô mười năm, cô mới chỉ ôm sư phụ một chút mà thôi, sao có thể để người khác làm giúp?
Cô phải tự mình ôm sư phụ đi từng bước ra khỏi căn phòng tích tụ âm khí này, khuôn mặt vừa khôi phục chút huyết sắc lại bắt đầu tái nhợt. 
Tim cô rất đau rất đau.
Đau như bị dao đâm vào.
Sadako đi sau cô cũng không tốt hơn là bao, che ngực bước đi, bước chân lảo đảo. 
Lam Nha Nha lo lắng ở bên cạnh Dương Tử Mi, cẩn thận khuyên giải an ủi:
- Tử Mi, nếu cậu thấy mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, đừng để bị ngã.
Dương Tử Mi lắc đầu. 
Dường như cô chỉ có làm như vậy mới báo đáp được ân nghĩa mười năm dưỡng dục của sư phụ với cô.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới làm giảm bớt chút áy náy vì sơ ý với sư phụ.
Con mèo đen đi theo sau cô, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng trầm trọng. 
- Nha Nha, lại đây!
Tiểu Thiên bị ném ở trên xe nôi gọi Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha vội vàng quay lại đẩy nó đi cùng. 
Tiểu Thiên vẫn ở bên ngoài quan sát Dương Tử Mi, tuy không nhìn thấy Dương Tử Mi bị nguyên khí phản phệ, nhưng lại từ khí tức hỗn độn trên nóc nhà thì cũng biết cô đã chiêu hồn thất bại.
Không nghĩ tới, hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Đối với tinh khí nguyên của Dương Tử Mi, Tiểu Thiên là quen thuộc nhất. 
Dương Tử Mi không giống với người khác, trong cơ thể giống như có nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt, cho dù nguyên khí tiêu hao nhiều đến đâu, chỉ cần nghỉ ngơi điều chỉnh là có thể khôi phục trở lại.
Hiện giờ nhìn dáng vẻ đi lại của cô, cước bộ phù phiếm vô lực, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài màu đen không một sợi tạp sắc biến thành màu băng lam.
Điều này cho thấy cô chịu nội thương ít nhất là 70%. 
Sở dĩ Dương Tử Mi chịu nội thương nghiêm trọng như vậy, chủ yếu không phải do chiêu hồn thất bại khiến nguyên khí phản phệ. Mà là do thương tâm quá độ, nhất thời không tiếp nhận được sự thật, khí huyết công tâm mà ra.
Thân thể bị thương có thể dễ dàng khôi phục, nhưng vết thương lòng lại cần thời gian rất dài để trị liệu.
- Tiểu Thiên, vì sao Sadako không làm gì mà tóc Tử Mi đổi màu thì tóc cô ấy cũng đổi màu? Tử Mi chảy huyết lệ, cô ấy cũng chảy huyết lệ? Hơn nữa dường như cũng bị thương giống nhau? 
Lam Nha Nha hỏi Tiểu Thiên.
- Bởi vì hai bọn họ tinh khí nguyên tương thông.
Tiểu Thiên lo lắng nhìn Dương Tử Mi và Sadako. 
Dương Tử Mi bị thương thì Sadako cũng bị thương, việc này cũng không có gì.
Sợ nhất là Sadako có việc thì Dương Tử Mi cũng chịu vạ lây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.