Chương trước
Chương sau
Ánh sáng từ ngọn đèn chiêu hồn xung quanh người Ngọc Thanh long lanh, chiếu sáng khuôn mặt trắng mờ mờ của Dương Tử Mi.
Cô cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi của mình tạo ra bùa chú chiêu hồn, từng tờ từng tờ một. Tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín tờ bùa chú chiêu hồn, mỗi một tờ đều ngưng tụ nguyên khí và lời kêu gọi của cô.
Tờ bùa chiêu hồn màu vàng, bay lên không trung rồi tản ra bốn phương tám hướng… 
Khoảng một giờ sau, ngọn đèn chiêu hồn gần trên đỉnh đầu Ngọc Thanh đột nhiên lay động, dường như sắp bị thổi tắt.
Dương Tử Mi vội vàng dùng Tam Muội Chân Hỏa để duy trì ngọn lửa.
Ai ngờ, ngọn lửa đột nhiên phù một tiếng, thổi ngược lại về phía cô, thiêu đốt ngón tay cô. 
Cô vội vàng dùng nguyên khí dập tắt ngọn lửa trên ngón tay.
Phụt!
Ngọn đèn chiêu hồn kia vụt tắt trong nháy mắt, sau đó năm ngọn đèn khác cũng bị tắt theo. 
Đôi mắt Dương Tử Mi cũng ảm đạm theo ánh đèn, trong lòng như bị ngàn cây dao cắm vào. Một ngụm máu tươi trào lên cổ họng rồi phun ra, sắc mặt tái nhợt ngồi bệt dưới đất.
Thuật chiêu hồn mà cô vừa dùng đã hao phí toàn bộ công lực của cô, vì cô muốn nhanh chóng tìm thấy phần hồn phách đã mất của sư phụ.
Nhưng mà đèn chiêu hồn đã tắt. 
Có nghĩa là hồn phách sư phụ đã không biết lưu lạc nơi đâu, không thể tìm được.
Điều này làm cô bị khí huyết công tâm, nguyên khí phản phệ.
- Chủ nhân… 
Sadako nghe thấy tình huống bên trong, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Lam Nha Nha cũng khẩn trương chạy theo.
- Tử Mi, tóc cậu! 
Lam Nha Nha thấy mái tóc dài đen như mực của Dương Tử Mi biến thành màu băng lam, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thì vô cùng hoảng sợ.
Dương Tử Mi không để ý tóc cô biến thành thế nào, ánh mắt vô lực nhìn chăm chú vào sư phụ vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
- Sư phụ… 
Cô thấp giọng gọi, lệ rơi đầy mặt.
- Máu…
Lam Nha Nha thấy nước mắt trong mắt cô không ngờ đỏ như máu, chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của cô, sợ tới mức suýt té xỉu. 
Dương Tử Mi tự sờ nước mắt trên mặt, thấy đều là máu tươi, vô lực hỏi:
- Trên người tôi có chỗ nào chảy máu?
- Chủ nhân, cô rơi huyết lệ. 
Sadako ngồi quỳ xuống trước mặt cô, nước mắt cũng chảy ròng ròng. Dòng nước mắt giống như hai dòng máu chảy trên khuôn mặt vốn ôn nhu của Sadako, tóc cô trong nháy mắt cũng biến thành màu băng lam giống Dương Tử Mi.
Nhìn thấy sự biến hóa của Sadako, Dương Tử Mi đưa mái tóc dài của mình ra nhìn, thật sự biến thành màu băng lam quỷ dị, giống như lam tinh thạch trên chiếc vòng tay ở cổ tay cô.
Lam Nha Nha sợ tới mức nhũn cả chân: 
- Hai người... hai người đừng khóc nữa, toàn là máu, thật đáng sợ.
Dương Tử Mi cắn chặt răng, từ từ đứng dậy, nắm lấy bàn tay vẫn còn nhiệt độ cơ thể của sư phụ, lấy ra nhân sâm ngàn năm đã chuẩn bị sẵn, ăn từng miếng một.
Nhân sâm mang lại cảm giác ấm áp lan dần tứ chi lãnh lẽo của cô, khiến huyết sắc trên mặt cô hơi khôi phục lại một chút, nước mắt chảy ra không còn đỏ như máu nữa, mà nhạt dần nhạt dần. 
Sắc mặt cô và Sadako cũng hòa hoãn lại.
- Meo meo.
Con mèo đen từ bên ngoài đi vào, nhảy đến bên giường Ngọc Thanh, trừng hai mắt nhìn ông, lại nhìn Dương Tử Mi, kêu một tiếng. 
- Sadako, cô cảm thấy sao rồi?
Nhìn thấy sự biến hóa vừa rồi của Sadako, Dương Tử Mi cũng xác định mình và Sadako cùng một nhịp thở.
- Tôi... vẫn ổn. 
Giọng nói Sadako hơi suy yếu, cô từ trên mặt đất đứng lên, lấy ra khăn tay, lau đi huyết lệ trên mặt Dương Tử Mi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.