Hiểu nỗi khó xử của mình á?
Dương Tử Mi không hiểu lời cô bạn nói là có ý gì. Mình thì có chuyện khó xử gì để cho họ hiểu cơ chứ?
- Dương Tử Mi à, sắp thi vào cấp 3 rồi đó, bạn định bỏ thi luôn à?
Trần Cầm nhìn cô rồi nói:
- Thế thì tiếc quá, hồi thi thử bạn là thủ khoa luôn đó, nếu tham gia thi vào cấp ba thì nhất định cũng sẽ đứng đầu.
- Mình không bỏ thi cấp 3 đâu, chẳng qua mấy hôm nay bận quá nên không có thời gian để đến trường thôi.
Dương Tử Mi bình thản cười nói.
- Vậy hi vọng bạn có thể về trường sớm nhé.
Trần Cầm vỗ vai cô:
- Bạn vẫn còn nhỏ tuổi, thực sự không cần lo lắng cho gia đình sớm như vậy.
- Ừ.
Dương Tử Mi thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc thì Trần Cầm đang nói cái gì, chẳng lẽ họ biết rõ bối cảnh gia đình mình sao?
- Bọn mình đi dạo phố đây, mong sớm được gặp lại bạn ở trường.
Trần Cầm vẫy tay với cô.
- Được, đến trường gặp.
Trần Cầm và Hoàng Lỵ đi khoảng 20m, đoán chừng Dương Tử Mi không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mình nữa thì bắt đầu nhỏ giọng bàn luận với nhau.
- Trần Cầm, bạn nói xem đứa bé kia có phải là con của Dương Tử Mi không? Mấy hôm nay bạn ấy không đi học liệu có phải vì trốn ở nhà sinh con không nhỉ?
Hoàng Lỵ quay sang nhìn Trần Cầm với vẻ đầy ẩn ý.
- Không biết nữa. Theo lý thuyết thì không phải đâu, lúc trước bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378276/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.