Trong lúc Trâu đang mệt đầu suy nghĩ làm cách nào để cải thiện cuộc sống thì đăng sau có tiếng nói .
_Ê Trâu , mày đang làm gì đấy ?!
Hắn ngoảnh lại đằng sau nhìn lại , thì ra là Thị Linh ko biết nó ra đây làm gì nhưng Trâu vẫn đáp lại .
_ Dạ , cô kêu con có việc gì ạ?
Thị Linh nhìn nó vẫy vẫy tay rồi cười nói .
_ Ra tập võ thuật với tao đi .
Hắn nghe vậy thì không hiểu sao suýt co chân chạy mất dép ( Tuy là đang đi chân đát )
Rỗ rãng là nụ cười Thị Linh rất ngây thơ nhưng trong mắt hắn lại vô số tội .
Theo như trí nhớ trước kia thì con nhỏ này toàn mượn cớ học tập võ thuật để lôi hắn với thằng Sứt ra để luyện tay , mẹ nó , nếu như được học đến nơi đến chốn thèo méo nói , đằng này toàn mượn cớ để rượt đánh hai bọn nó , nhiều hôm phải chạy từ nhà ra tận đồng nó mới tha không đuổi đánh nữa .
Theo ý ông Lúy là định cho con trai kế thừa nghề võ còn con gái cho học chữ để giống con nhà khuê tú , ai ngờ hai kèo trật lất .
Rồi cuối cùng chỉ khổ người hầu bọn tôi .
Đúng là bạo lực gia đình thời nào cũng có mà !!
Trâu lắc đầu nguầy nguậy .
_ Thôi cô tha cho con đi cô , tấm thân nhỏ bé này không chịu nổi giông tố đâu hay cô đợi thằng Sứt về rồi luyện tập với nó ( Sứt : Thằng chóa !!!!)
Thị Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/213468/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.