Đợi ông Lúy giảng bài xong thì Trâu đã không đợi kịp mà chạy ngay ra sau nhà .
Hắn hít một hợi sâu để cũng cấp đủ oxi khiến cho trái tim đập chậm lại sau đó mới kiếm mộ cành cây viết xuống đất mấy chữ .
Hôm nay Thị
Linh tập viết hơn 10 chữ hắn đều có thể viết lại không sai một chữ , phải biết chứ Hán thời nay vẫn thuộc loại chữ tượng hình chứ không phải chữ giản thể như thời hiện tại nên rất nhiều nét và khó viết .
Trâu mừng rỡ cười toét miệng , thế thì chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ thoát khỏi giai cấp mù chữ , lập tức vượt qua 90% dan số Đại Việt ( Quốc thời Hậu Lê ) cái này mang ý nghĩa là hắn có thể sống sót cao hơn ko lo chết trẻ , vì dù cho ở thời chiến cũng chưa nghe nói ai chuyên môn bắt người biết chữ đi lính chém nhau bao giờ .
Sau đó hắn lại tiếp tục tìm hiểu thêm về khả năng mới của mình .
Đây là một khả năng giúp con người tỉnh táo , tập chung , phản ứng , học tập ... tốt hơn- hắn thậm chí có thể nhìn thấy chiếc lá rơi trên cây rồi xòe tay đón được nó , không phải do thời gian trôi chậm lại mà là do sự tập trung của não bộ khiến hắn dự đoán được vị trí rơi của chiếc lá và xòe tay ra đỡ, có phần giống như được buff tốc độ phản ứng vậy .
Giải thích theo kiểu khoa học thì do cơ thể lấy lượng Amino từ trong máu sau đó tách glucose
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/213467/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.