Nghĩ tới đó Trâu nhẹ nhàng thở ra, hắn tiếp tục vác cái cặp nặng tổ bố của cậu Bành lẽo đẽo theo sau.
Nguyễn Bành là người ít nói nên cả quãng đường cả hai đều không giao lưu gì cả , mà cũng chẳng có hứng mà nói chuyện .
Trường học ở ngay cuối làng , đi tầm 15 phút là đến ( Đoán vậy) .
Nói là trường học chứ thực thực ra cũng là dạy thêm trong nhà giống nhà ông Lúy vậy , mỗi tội nhìn nhà thầy đồ này có vẻ giàu có hơn , nhà cũng rộng hơn nhà ông Lúy nhiều , trong nhà còn đào được một cái ao cá tầm 1 sào Bắc ( 360m2) Cạnh ao thì xây thêm cái nhà chòi để dạy học .
Chia ra làm hai buổi , buổi sáng dạy mấy trò lớn giống Nguyễn Bành , còn buổi chiều quay ra dạy mấy đứa lon ton trẻ nhắt.
Vì Thầy đồ từng đỗ cuộc thi Hương nên làng trên xóm dưới họ nể lắm , tranh nhau biếu quà mong được thầy dạy dỗ ,bởi vậy dù là thời loạn nhưng thầy đồ dạy chữ giàu hơn thầy dậy võ là vậy , chưa kể chiến tranh đói khổ , sức ăn còn không có thì lấy đâu ra sức để luyện tập võ thuật .
Đến nơi thì Nguyễn Bành ngỏ ý bảo hắn đưa cái "cặp " cho mình rồi đi về nhà , rồi vẹo người xách cái "cặp" vào nhà thầy đồ.
Trâu cũng không lưu luyến gì mà quay lưng lại đi về . sáng giờ hắn vác cái cặp sách kia cũng muốn sập mẹ lưng rồi .
Vào đến cổng nhà thì ko thấy thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/213466/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.