Quang Anh mơ màng tỉnh lại , trước mắt hắn là một trần nhà xa lạ .
_ Đây là đâu ?
Trong đầu hắn vẫn chưa kịp nhớ được chuyên gì xảy ra, lập tức vén chăn ngồi dậy muốn đi ra ngoài.
Cánh cửa buồng bỗng đẩy ra , Binh cầm một bát thuốc đi vào .
Thấy hắn tỉnh lại liền đi đến bên giường.
_ Mày tỉnh rồi à ? Uống thuốc đi , thầy làng bảo mày còn yếu lắm!!
Binh đưa bát thuốc đến trước người hắn .
Do lần trước đột nhiên bị ngất nên Binh đã đưa hắn về nhà mình để chăm sóc , dù sao cũng là anh em đồng môn , không thể bỏ mặc Quang Anh một mình được.
Quang Anh ngồi sững sờ tại chỗ , hắn không động vào bát thuốc , hai mắt nhìn về phái trước , đúng hơn là nhìn vào cái khăn tang trên đầu Binh.
Ký ức đêm hôm trước như nước lũ ùa vào đầu hắn , Quang Anh cắn răng , hai tay ôm đầu đau đơn .
_Anh !! Mày sao đấy !!
Binh vội đặt bát thuốc sang một bên rồi tiến lại đỡ hắn.
Quang Anh sắc mặt trắng bệch , ký ức trong đầu lặp đi lặp lại như khiến đầu hắn vỡ ra, phải mất một lúc đầu hắn mới bình thường trở lại .
Quang Anh nhìn vào chiếc khăn tang trước mắt .
_ Mọi người... Thế nào rồi!?
Binh nghe hỏi vậy thì im lặng ,sau đấy thở dài một hơi , hắn biết Quang Anh đang hỏi người nhà ông Lúy ,Nhìn hai mắt của Quang Anh, cuối cùng vẫn cắn môi nói ra
_Đều an táng rồi , hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184688/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.