Lần này là thật sự về luôn một phát tới nhà luôn , dọc đường cũng không có sóng gió gì nữa, Quang Anh cũng ông Lúy tạm biệt Binh ở tiệm vải thực đầu nhà .
Hai người cũng xa nhà hơn nữa tháng rồi nên rất nhanh chân háo hức chạy về.
Vừa đẩy của vào nhà thì thấy Thị Linh cùng Sứt đang ngồi chơi ở hiên nhà.
Thị Linh thấy thầy về thì mừng rỡ kêu lên .
_ A !! Thầy về !!
Nói rồi thì như một cơn gió mà chạy sà vào lòng ông Lúy , Ông Lúy nhìn rồi xoa đầu đứa con gái trong ngực, lâu ngày không gặp làm ông vòng tay ôm lấy con gái.
Thị Linh năm nay đã 11 tuổi , tuy chưa lớn lắm nhưng tóc đã dài ngang vai ,mắt to linh động , môi hồng má phấn ,da trắng tóc đen chỉ cần nhìn là biết tương lai sẽ trở thành một mỹ nữ .
Ông Lúy dùng ánh mắt trìu mến nhìn con gái .
_ Ở nhà có nhớ thầy không ?
Thị Linh lập tức gật đầu .
_ Nhớ thầy lắm , thầy đi về có mua quà cho con không ?
Ông Lúy cười ha hả .
_ Quên thế nào được con gái rượu của thầy , thầy mua cho mày tấm vải đẹp máy áo , bảo đảm mặc vào xinh nhất làng !!
Thị Linh nghe thế thì hai con mắt nhỏ sáng như ngôi sao , vội kéo ông Lúy vào trong nhà để xem quà .
Quang Anh lúc này cũng đi lại chỗ thằng Sứt .
_ Hehe ! Có nhớ tao không !!
Sứt nhìn thằng bạn cao hơn mình cả nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184665/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.