Ba người chạy bạt mạng vào một cái ngõ nhỏ sau đấy thở hồng hộc , ông Lúy chạy sau cùng bọc hậu còn thỉnh thoảng quay người lại nhìn xem có thằng nào đuổi theo không .
May mà thời này không có camera giám sát nên dễ chốn với lại ông Lúy chỉ phóng con dao vào chân thằng lính hầu chứ không phi vào Dương Văn Lễ nên còn may mà thoát được .
Ba người đứng dựa vào bờ tường thở như trâu cày đồng , ông Lúy nghé nhìn thằng học trò nhỏ nhất bên cạnh , tiện tay cốc đầu nó một cái thật mạnh.
_ Ngu dốt !! Mày suýt nữa là chết toi mạng rồi đấy !!
Quang Anh ôm đầu không giám nói câu nào .
Binh đứng bên cạnh nói đỡ cho hắn .
_ Kìa thầy đánh nó làm gì ?!! Lúc nãy thầy cũng chạy ngay theo nó đấy thôi , với lại con cũng thấy thằng công tử họ Dương kia cũng tốt lành gì đâu , nó mà không phải con quan tri phủ thì chết lâu rồi !!
Ông Lúy lừ Binh một cái .
_ Chính vì nó con quan tri phủ nên mới giám làm thế đấy , đã không có cái vẹo gì rồi lại cứ ngu dốt đâm đầu lên , cái tính thằng Trâu không chịu sửa sớm muộn gì cũng hại người hại mình .
Ông Lúy cũng buồn bực ,cái tính Quang Anh có một chút thương người , chút nhiệt huyết , chút nông nổi không giống mấy đứa trẻ thời này chút nào mà càng ngày càng giống bản thân hồi trẻ , cái tính nết này tuy là khiến người bên cạnh được nhờ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184664/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.