Tại Vinh Liễm Cung nơi ở của Kính quý phi, đang đêm ánh đèn bên trong phòng nàng vẫn sáng rỡ như ban ngày. Khương Linh Đế ngồi trên giường, được Kính quý phi dùng khăn tay mềm lau đi vệt máu vừa ho ra. Hai vị ngự y Trần và Mạnh quỳ cách xa một đoạn, run rẩy chờ nghe ông hỏi: “Trẫm còn gắng gượng được bao lâu nữa?”
Trần ngự y cúi mọp sát đất nói: “Bẩm hoàng thượng, có lẽ…có lẽ không quá một năm nữa.”
“Một năm?” Khương Linh Đế cười một trận rồi gằn giọng xuống đe dọa: “Thật sự là một năm sao?”
Mạnh ngự y lo ngại nói: “Nếu hoàng thượng cứ ngày đêm lo nghĩ, không thể an ổn tịnh dưỡng thì sợ là nửa năm cũng khó trụ nổi.”
Trần ngự y nghe Mạnh ngự y dám nói ra sự thật với Khương Linh Đế thì sợ đến vỡ mật gỡ gạc: “Chúng thần sẽ cố gắng tìm cách. Hoàng thượng xin đừng tức giận.”
Kính quý phi thấy hai vị ngự y đã chịu dày vò cả đêm bèn cho lui trước, đỡ Khương Linh Đế nằm xuống giường nghỉ ngơi. Khương Linh Đế chụp lấy tay nàng siết chặt, chưa muốn nhắm mắt: “Trẫm chỉ còn nửa năm. Thái tử vẫn cứ vô tri không hiểu thế sự hiểm ác, nội loạn tứ phía. Làm sao trẫm an tâm rời khỏi nó đây? Nếu không còn trẫm bảo vệ, nó sẽ bị lũ sói đó ăn thịt mất.”
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy thái tử không yếu đuối như người nghĩ, giờ còn có thái tử phi trầm ổn thông minh ở bên cạnh, người đừng lo lắng quá được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614419/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.