Tại phủ nha, Trình Sở Y không vội đi gặp nữ tử họ Thẩm kia mà vào phòng công văn lục lọi gì đó trước. Khương Mặc Hiên lười không muốn theo, ngồi ở ngoài công đường được Hà tri phủ bưng trà rót nước.
Khương Mặc Hiên nhìn tách trà do Hà tri phủ dâng, không thèm nhận mà nói: “Gần đây chức tri phủ của ngươi làm cũng nhàn quá nhỉ? Vụ án không tự phá, chỉ biết đợi người khác dâng thành quả đến cửa?”
Hà tri phủ khúm núm sợ sệt nói: “Thái tử, nữ nhân độc ác kia đã nhận tội, chỉ đợi ngày xử quyết.”
Khương Mặc Hiên nhàm chán nghiêng đầu chống tay lên bàn. Y không màng tua rua vàng trên tóc buông thả rối loạn xuống cánh tay, nói tiếp: “Mấy hôm trước hoàng thúc mở tiệc ở Kính Văn thư viện, mời không ít người đến luận thơ. Ngươi cũng có đến phải không?”
“Thần tài sơ học thiển, vốn chỉ góp mặt cho thêm náo nhiệt thôi.”
“Vậy hôm đó có những ai?”
“Nhìn chung đều là những hiền sĩ yêu thích thơ phú nổi tiếng trong kinh thành, không có nhiều quan viên, chỉ là gần cuối tiệc tể tướng cũng nể mặt đến. Vương gia và tể tướng nói chuyện riêng không lâu thì tể tướng rời đi.”
“Hoàng thúc thật là giỏi lấy lòng người.”
Khương Mặc Hiên nhìn sang Chúc Bình ở sau lưng ám thị y đi điều tra thêm. Chúc Bình lui ra phân phó người, lát sau mới trở vào, vừa vặn thấy Trình Sở Y đang ở đó nói với Hà tri phủ: “Ta muốn đến đại lao.”
Hà tri phủ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614418/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.