Trong văn phòng còn chưa tan hết dư vị tình ái, hai cơ thể không mảnh vải che thân nằm ôm nhau trên sofa, Minh Cầm Sắt đan năm ngón tay của mình vào tay Dĩ Hoà, đưa lên miệng hôn:
“Dĩ Hoà, thích quá, sau này chúng ta 'làm' nhiều hơn nữa nhé?”
Khoé miệng Dĩ Hoà giật giật. Bốn lần hôm nay chưa đủ hay sao, còn muốn sau này làm nhiều hơn nữa?
Lúc đó cô đúng là bị trúng tà rồi mới chủ động hôn hắn. Vì hành động bốc đồng đó mà cô bị hắn đè ra làm bốn hiệp, trên bàn làm việc, trên ghế chủ tịch, trước cửa sổ, và trạm cuối cùng dừng lại ở trên chiếc sofa này đây.
“Dĩ Hoà, hôm nay làm bốn lần là vì anh đã nhịn bốn năm, vị chi mỗi năm được có một lần thôi. Vẫn ít mà.”
“Minh Cầm Sắt! Anh còn nói nữa em cho anh nhịn thêm bốn năm!”
“Không, không, không, anh không nói nữa.” Hắn lập tức ngậm chặt miệng.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên. Minh Cầm Sắt ngồi dậy vòng qua người Dĩ Hoà, đi đến bàn làm việc cầm điện thoại nghe. Lúc hắn bước qua, vật treo lủng lẳng dưới thân hắn đập vào mắt cô, Dĩ Hoà ngượng tới nỗi úp mặt vào thành sofa, run lên nhè nhẹ.
“A lô, mẹ ạ, con nghe.”
Minh Cầm Sắt vừa bắt máy trả lời vừa hứng thú nhìn bộ dạng xấu hổ của ai đó.
[Sắt, lát nữa tan làm con ghé qua chỗ mẹ. Mẹ có chuyện quan trọng muốn hỏi con.]
Hắn nghiêm túc lại: “Nếu là việc về thẻ tín dụng của Cầm Nhã thì con xin lỗi, con đã quyết định khoá vô thời hạn. Mẹ bảo với Cầm Nhã, muốn kiếm tiền thì chăm chỉ đến công ty làm việc đàng hoàng, mỗi tháng sẽ phát lương đầy đủ.”
[Không phải.] Đầu kia ngập ngừng một lát rồi nói bằng giọng hoảng loạn, - [Mẹ nghi ngờ cái Nhã bây giờ không phải là Cầm Nhã thật sự.]
...
Từ ngày bắt gặp Thiên Hương ở tiệm nail nọ, tâm trí bà Hinh không tài nào yên nổi. Khuôn mặt con bé đó giống chồng bà thời trẻ đến mức, ngỡ như là chồng bà đội tóc giả, cạo râu và độn ngực thành con gái vậy.
Suy nghĩ lúc ban đầu của bà Hinh đơn giản là người giống người mà thôi, rồi nó phức tạp lên một chút, hay có khi nào là con riêng của chồng bà không?
Sau hôm đó, bà Hinh vô thức kêu tài xế chở mình lượn lờ qua lại trước cửa tiệm nail, điều tra một vài thông tin về chủ tiệm. Kết quả thu được đại khái là Thiên Hương quê gốc ở Đế Thành, một năm trước vừa qua Mỹ. Nghe nói trước khi làm chủ tiệm nail này, con bé là đứa trẻ mồ côi bị bố mẹ nuôi ruồng bỏ, phải vất vả mưu sinh bằng đủ nghề.
Rồi bà lại so sánh Thiên Hương với Cầm Nhã hiện tại. Đứa con gái mới tìm về của bà ngoại trừ có dáng mặt vuông và hàm răng khểnh ra, tổng thể gương mặt không hề giống ai trong nhà.
Bà vẫn còn nhớ, lúc cái Nhã vừa lọt lòng đến khi tròn một tuổi, ai cũng nói mặt con bé giống bố.
Đến ngày hôm qua, bà có nấu một nồi chè khúc bạch rắc thêm hạnh nhân. Cầm Nhã lại ghé về xin tiền tiêu, thấy trong bếp có nồi chè nên ả tiện tay múc ăn hết hai chén đầy, còn khen ngợi tay nghề nấu ăn của bà.
Lúc đó bà Hinh lặng cả người. Năm cái Nhã chín tháng tuổi, có một lần bà nấu sữa hạt hạnh nhân đổ vào bình cho con bé uống, uống xong con bé đột nhiên ho sặc sụa, trên da nổi đầy mẩn đỏ.
Bác sĩ nói sau này tuyệt đối không được cho con bé đụng vào hạnh nhân, nhẹ thì dị ứng, nặng thì tử vong.
Là con trai bà thuê đại một đứa giả mạo cái Nhã cho bà yên lòng, hay vốn dĩ đã tìm sai người?
Minh Cầm Sắt nghe bà Hinh kể xong liền rơi vào trầm mặc. Trước giờ hắn làm việc thông minh gian xảo, sát phạt quyết đoán, nhưng lại thiếu mất một phần cẩn thận. Hôm đó chỉ lấy tóc mà không xét nghiệm máu, tóc cũng là do Hoài Thu đưa. Nếu tóc đó không phải của ả ta, vậy ả không những biết rõ em gái hắn mà còn mạo danh trắng trợn.
“Vâng, con sẽ lập tức điều tra lại. Trước mắt mẹ cứ cư xử bình thường với người này, con muốn xem rốt cuộc là một mình cô ta giở trò, hay sau lưng còn có người chỉ điểm.”
...
Hoài Thu bị khoá thẻ, tiền bà Hinh đưa lại không nhiều, ả chỉ mua một cái túi LV là bay hết, bất đắc dĩ phải mò đến công ty làm việc.
Nhờ cái danh em gái chủ tịch mà ả được đặc cách vào bộ phận thiết kế. Công ty vừa cho ra mắt mẫu đồ bơi hàng hiệu cao cấp, nghe nói đã mời tân binh đang hot của Tiara tới làm người đại diện. Ả muốn đến xem em gái song sinh của An Vi Quý có gì đặc biệt.
Dĩ Hoà đang thử nghiệm sản phẩm tại hồ bơi của công ty. Cô đứng trên bờ khởi động, xung quanh là trợ lý, ekip quay phim và nhân viên hỗ trợ trong công ty.
Hoài Thu đi tới, những người biết ả ta đều tỏ ra khách khí nhường đường mặc dù trong lòng không ưa gì vị tiểu thư kênh kiệu này.
Ả nhìn nhan sắc của Dĩ Hoà, sinh lòng đố kị, cất lời mỉa mai: “Chậc, đúng là bản sao của An Vi Quý. Có lẽ anh trai tôi vẫn chưa quên được tình cũ nên mới bố thí cho cô Olivia một cơ hội hợp tác.”
Dĩ Hoà dừng lại, không hề tỏ ra khó chịu, quay qua Hoài Thu nở một nụ cười tiêu chuẩn, chìa tay ra với ả: “Đây chắc là tiểu thư Cầm Nhã rồi. Rất hân hạnh được gặp cô.”
Hai người bắt tay với nhau, nhưng sau đó Dĩ Hoà không buông mà nâng bàn tay của Hoài Thu lên ngắm nghía.
“Tiểu thư có bàn tay thật đẹp!”
Hoài Thu nhếch mép: “Đó là đương nhiê... Á!”
Ả chưa nói hết câu bỗng thấy tay mình bị siết chặt, một lực mạnh như mở đầu trận kéo co lôi phắt ả xuống hồ bơi.
“Bùm!”
Mọi người xung quanh nghe tiếng động lớn đều đổ dồn sự chú ý về phía này, trợ lý của Dĩ Hoà hét lên:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]