Dưới hồ nước sâu 1m5, Dĩ Hoà đang thoải mái cho Hoài Thu ăn “hành“. Chỉ cần ả vừa ngoi lên lập tức bị cô túm tóc giật xuống, hết tát rồi lại đạp, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi Hoài Thu uống no nước, tay chân rã rời sắp đuối thì Dĩ Hoà mới đẩy ả lên bờ.
Hoài Thu nằm thở thoi thóp một lúc liền nhồm người qua muốn xé xác Dĩ Hoà, ả giơ tay lên cao định tát xuống: “Mẹ mày! Mày là con điên đúng không?”
Nhưng cánh tay ả chưa kịp đáp trúng má Dĩ Hoà bỗng bị ai đó bắt lại, hất văng ra xa. Một cú tát khác như sấm chớp rạch ngang mặt Hoài Thu, mạnh đến nỗi đầu ả muốn lìa luôn khỏi cổ.
Mọi người đều ngây ra.
Người tát ả là Minh Cầm Sắt.
Hắn vừa kịp lúc chạy đến, thấy hai người phụ nữ được vớt từ dưới hồ lên, ngay ánh mắt đầu tiên của hắn đã đậu lên người Dĩ Hoà, cô đang run bần bật, co rúm vì sợ hãi.
Minh Cầm Sắt lập tức cởi áo khoác lên người Dĩ Hoà, ôm cô vào lòng.
Dĩ Hoà dựa vào ngực Minh Cầm Sắt, ánh mắt run rẩy nhìn Hoài Thu: “Tiểu thư Cầm Nhã, tôi không biết đã làm gì đắc tội với cô, mà cô lại...”
Trợ lý của Dĩ Hoà cũng rất biết phối hợp: “Chị Olivia có thiện chí bắt tay, không hiểu vì cớ gì mà tiểu thư Cầm Nhã lại đẩy chị ấy xuống hồ, còn cố tình dìm chị ấy!”
Một nhân viên trong công ty vốn đã ngứa mắt Hoài Thu cũng lên tiếng: “Lúc nãy tôi đứng gần, cũng thấy rõ tiểu thư Cầm Nhã đẩy cô Olivia, cô Olivia hoảng hốt nên mới túm theo tiểu thư Cầm Nhã.”
Hiện tại Hoài Thu đã như sắp mất nửa cái mạng, ả chỉ có thể nằm bò trên đất thều thào chống trả: “Anh hai, mấy con này nói láo! Rõ ràng là nó...”
“Đủ rồi!”
Minh Cầm Sắt quát, ánh mắt răn đe, - “Cầm Nhã, bình thường cô ngang ngược hống hách không coi ai ra gì, mọi người đều nhắm mắt cho qua vì nể thân phận cô. Nhưng hôm nay cô thực sự quá đáng lắm rồi! Olivia là khách quý được công ty mời đến lại bị cô hiếp đáp, tôi không thể bao che cho cô lộng hành như vậy được. Mau nói xin lỗi Olivia ngay cho tôi!”
Hoài Thu không thể tin nổi, ọc ra một ngụm nước, toàn thân đau nhức dữ dội, ánh mắt trừng lên đầy giận dữ.
“Không sao, chắc là do tôi làm tiểu thư Cầm Nhã khó chịu. Để tôi xin lỗi cô ấy.” Dĩ Hoà yếu ớt cúi đầu, bị Minh Cầm Sắt chặn lại, vỗ về vai cô, quay sang Hoài Thu quát tiếp:
“Cầm Nhã! Còn không mau nói xin lỗi! Đừng để tôi phải tịch thu nhà và xe của cô!”
Hoài Thu uất nghẹn nghiến răng ken két, không cam tâm mà thốt hai chữ “Xin lỗi”, nói xong ả cũng ngất xỉu luôn tại chỗ.
Minh Cầm Sắt ra hiệu cho trợ lý dọn dẹp hiện trường, cánh tay vòng qua hai chân Dĩ Hoà, bế cô lên đi về phía văn phòng của mình.
Chứng kiến một màn này, có người hả hê, có người khen Minh Cầm Sắt công tư rõ ràng, cũng có người nhìn ra được quan hệ không bình thường của chủ tịch và cô Olivia.
...
Minh Cầm Sắt bế Dĩ Hoà vào văn phòng, giúp cô thay quần áo và lau tóc, rồi hắn lại tìm kiếm một lượt xem trên người Dĩ Hoà có vết thương nào không.
“Đừng tìm nữa. Không phải anh tưởng em là nạn nhân thật đấy chứ?”
“Không phải vậy sao?” Minh Cầm Sắt nheo mắt.
“Tất nhiên.” Dĩ Hoà lạnh nhạt tỉnh bơ nói, - “Là em kéo cô ta xuống trước, tát cô ta, đạp cô ta, dày vò cô ta dưới nước đến bán sống bán chết. Sau đó, tất cả đều là em diễn kịch.”
Đây cũng là mục đích cô chủ động đến công ty hắn làm người mẫu. Chỉ cần gặp được mụ phù thủy đã tát con cô, cô sẽ hoàn trả lại cho ả những đau đớn và sang chấn tâm lý mà ả đã gây ra cho con trai cô.
Nói ra hết âm mưu và thủ đoạn của mình, song không thấy Minh Cầm Sắt có phản ứng gì, động tác lau tóc trên đầu cô vẫn đều nhẹ như lướt sóng, Dĩ Hoà thấy ngứa miệng, thẳng thắn nói tiếp:
“Những gì mà anh biết về em trước kia chỉ là một phần nhỏ thôi. Thật ra em cũng không tốt đẹp như anh nghĩ. Trước kia thấp cổ bé họng em có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ, bất kì ai dám động đến lợi ích của em, động đến con trai của em, em sẵn sàng xù lông lên bắt người đó phải trả giá, dù là bằng cách thô bỉ nhất. Đây mới là con người thật của em. Nếu anh thấy thất vọng, hiện tại quay xe vẫn còn kịp đấy.”
“Dĩ Hoà.” Minh Cầm Sắt gọi tên cô, xoa nhẹ khuôn mặt cáu kỉnh, cười khẽ một tiếng, ánh mắt thâm tình, - “Xe anh mất phanh rồi, chỉ có thể cùng em trượt dài trượt mãi thôi. Huống hồ, Dĩ Hoà của anh đáng yêu thế này...”
Nói nửa chừng, hắn vòng tay ôm cô, tỳ cằm lên bờ vai nhỏ nhắn, đặt xuống đó một nụ hôn, - “Đời này anh tuyệt đối không quay xe.”
Dĩ Hoà hơi thất thần, mặt dần ửng lên sắc gạch cua. Thân thể Minh Cầm Sắt nghiêng tới, đè cô xuống sofa.
Lại một trận sóng thần nhấp nhô diễn ra bên trong văn phòng.
....
Bà Hinh bước vào tiệm nail, chọn một mẫu nail khó nhất trong menu trên ipad. Sau khi khẳng định Hoài Thu là hàng giả, sự chú ý của bà đều đổ dồn lên người nằm trong diện tình nghi là hàng thật - Thiên Hương.
Hôm nay bà quyết định đến để xác nhận.
Học viên mới thấy khách chọn mẫu khó có chút thiếu tự tin, bèn gọi cho bà chủ.
Thiên Hương đến tiệm gặp lại vị phu nhân lúc trước, trong lòng có hơi chán ghét, nhưng vẫn đeo bao tay vào tiếp khách như thường.
Sau khi làm sạch móng cho bà Hinh, Thiên Hương đặt chân bà vào chậu nước ấm để ngâm chân. Bình thường khi làm cho khách nó sẽ bắt chuyện tạo không khí vui vẻ, riêng vị khách này, từ đầu đến cuối Thiên Hương chỉ tập trung làm mà không hé một lời.
Bà Hinh nhìn sườn mặt lãnh đạm của Thiên Hương, trong lòng khẽ dâng lên áy náy: “Lần trước bác có hơi lỡ lời, cháu cho bác xin lỗi.”
Thiên Hương hừ lạnh: “Đó giờ cũng không chỉ có mình bà, tôi nghe riết quen rồi.”
Nghe vậy bà Hinh càng áy náy hơn.
Thiên Hương nhấc chân bà Hinh ra đặt vào tấm khăn lau khô sạch sẽ, tiếp tục bước tỉa móng. Bà Hinh vói tay vào túi xách lấy ra một hủ hạnh nhân rang bơ.
Hạnh nhân rang giòn, trong lúc bà ăn làm vụn hạnh nhân nhỏ li ti bay xuống mặt Thiên Hương. Thiên Hương khó chịu cất tiếng:
“Bà ăn cái gì vậy?”
“Hạnh nhân rang bơ, ngon lắm, cháu ăn không?” Nói rồi bà chìa hủ hạnh nhân ra mời.
Thiên Hương đột nhiên hất tung cả hủ, nhảy dựng lên cào gãi khắp cổ và tay.
“Cháu sao vậy?”
“Tôi bị dị ứng thứ này. Bà muốn ám sát tôi hay gì?” Thiên Hương nhăn nhó kêu lên.
“Không có không có, bác không biết...” Bà Hinh vội đứng dậy khỏi ghế, đột nhiên loạng choạng ngã xuống, trước khi ngã bà kịp thời chụp lấy tóc Thiên Hương.
Thiên Hương bị kéo tóc ngã theo, lập tức nổi trận lôi đình:
“Vị phu nhân này, bà đến đây để phá đám tôi đúng không?”
Hai mẹ con ả Hoài Thu đúng là có chung một loại đam mê - đam mê giật tóc người khác. Thật làm nó tức chết mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]