Hai đôi môi quấn lấy nhau từ thang máy vào tận trong văn phòng, ngay cả khi ngón tay Minh Cầm Sắt bận tháo cà vạt và từng nút áo sơ mi thì môi hắn vẫn dính chặt lấy môi Dĩ Hoà như keo 502.
Cởi xong hàng nút trước ngực mình, tay hắn tiếp tục mò mẫm tìm khoá kéo trên chiếc váy cầu kì mà đối phương đang mặc. Nhưng... không thành công.
Bất đắc dĩ hắn phải tạm tách môi cô ra, giục: “Dĩ Hoà, em mau cởi!”
Dĩ Hoà được buông tha, đập vào mắt cô là cơ ngực lồng lộn của Minh Cầm Sắt. Thời gian qua số lần bọn họ hôn nhau đếm không xuể, nhưng lần nào cũng mặc quần áo đầy đủ. Giờ đột nhiên nhìn thấy hắn cởi trần giữa ban ngày, cô lúng túng xoay mặt đi.
“Felix, em đến đây để bàn công việc. Anh... anh mau gài áo lại đi.”
Nghe vậy, cánh tay hắn lập tức luồn đến ôm eo cô, tì sáu múi cơ rắn chắc lên tấm lưng ngọc ngà của Dĩ Hoà, xoa xoa vùng bụng phẳng lì của cô.
“Trước khi làm việc con người đều phải 'ăn no' trước đã. Có thực mới vực được đạo mà.”
Đầu hắn nghiêng xuống, cắn nhẹ lên vành tai cô: “Dĩ Hoà, anh đã 'nhịn đói' suốt bốn năm nay rồi. Em thương tình...”
Hắn nói đến chuyện ăn uống nghe ra rất bình thường, nhưng câu nào câu nấy đều ẩn ý mờ ám khiến Dĩ Hoà đỏ mắt tía tai. Nhiệt độ trên mặt càng tăng cao khi hai bàn tay của hắn chia ra hai ngả. Một ngả hướng lên dãy núi cao vút, một ngả mò xuống đáy vực sâu thẳm.
“Dĩ Hoà, suốt thời gian qua ở bên em anh luôn phải nhẫn nhịn rất cực khổ, chỉ hơi gần em chút thôi, máu huyết trong người anh như bị nấu sôi lên bằng ấm siêu tốc. Mỗi lần hôn em anh đều muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, giống như cái cách mà chúng ta đã tạo ra Peachy.”
Hơi thở phả vào cổ cô càng lúc càng trở nên thô suyễn khó nhịn: “Dĩ Hoà, anh sẽ đeo bao mà. Cho anh... được không em?”
Trong không gian riêng tư chỉ có hai người với nhau, lời nói của hắn rót vào tai cô tựa như có ma chú, thông qua thính giác mà từng chút mê hoặc đến trái tim.
Ở giữa hai cánh đào căng mẩy phía sau, cô cảm nhận được một sự lấn cấn đang rình rập, như chỉ cần một tiếng còi báo hiệu, nó sẽ xông vào đánh sập hang ổ của cô.
Giọng nói của Minh Cầm Sắt đã từ khẩn khoản van xin sang nức nở như sắp khóc: “Bác sĩ Hoà, hức hức, bệnh nhân Felix đang trong cơn nguy kịch lắm rồi. Cấp cứu...!”
Lời cầu cứu đáng thương đến nỗi kẻ máu lạnh vô tình nhất cũng không nỡ trơ mắt đứng nhìn. Dĩ Hoà xoay người, úp môi mình lên bờ ngực thành đồng vách sắt của hắn, bắt chước theo cách mà hắn hay làm với cô, vụng về hôn.
Minh Cầm Sắt chấn động, nhìn đỉnh đầu đen mượt và vầng trán trơn bóng đang di chuyển qua lại trước ngực mình, hắn quàng tay ôm vai cô, thở ra từng hơi khó nhọc.
“Dĩ... Dĩ Hoà... Ha... hừm... ha...”
Khi đôi môi mềm chạm phải hạt đậu đỏ trên ngực hắn, cơ thể Minh Cầm Sắt giật run một cái, đột nhiên cúi xuống bế thốc Dĩ Hoà đặt lên bàn làm việc, gạt đống tài liệu linh tinh xuống sàn.
Đảo khách làm chủ!
Chiếc váy thiết kế rườm rà trên người Dĩ Hoà bị Minh Cầm Sắt dùng tay xé toạc thành hai mảnh, trong khoảnh khắc đó, một người trần mắt thịt như hắn tưởng như đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Ánh mắt hắn bất động nhìn ngắm toàn cảnh giang sơn đẹp như bức hoạ đồ. Giây sau, Minh Cầm Sắt liền cúi xuống ngậm lấy đoá hàn mai mà hắn mê mẩn nhất.
So với Minh Cầm Sắt, cơ thể Dĩ Hoà càng nhạy cảm hơn gấp bội. Rõ ràng đã từng cho con bú không biết bao nhiêu lần, hẳn nên chai sạn cảm giác rồi mới phải. Nhưng khi người đàn ông này làm động tác giống con trai cô, cơ thể cô lại không chịu nổi mà run rẩy liên hồi.
“Fe... Felix, a... đừng... dừng lại đi...”
Tiếng kêu yếu ớt như vậy chỉ càng cổ vũ cho “lưỡi tặc” hoành hành hốc hách hơn. Hắn cướp bóc một đường từ trên núi xuống đồng bằng, những nơi hắn đi qua đều để lại dấu chân đỏ hồng ướt đẫm.
Chốc lát sau, cô nghe thấy hai âm thanh bén nhọn vang lên trong không khí, đó là tiếng khoá kéo cùng tiếng xé mở bao cao su.
Chưa kịp định thần lại thì Dĩ Hoà đã thấy Minh Cầm Sắt nhảy thoắt lên bàn, nắm hai chân cô vòng qua hông hắn.
“Dĩ Hoà, anh vào nhé?”
Câu hỏi chỉ mang tính chất cho có lệ, vì Dĩ Hoà chưa kịp trả lời thì hắn đã oằn mình tiến về phía trước.
Cả hai cùng buột ra tiếng rít từ cổ họng. Dĩ Hoà mở hé khẩu hình vì bất ngờ bị dị vật xâm nhập, còn Minh Cầm Sắt lại mím chặt môi vì cảm giác chặt chẽ bên dưới như muốn đòi mạng.
Hắn chúi nửa thân trên xuống, thơm hai má Dĩ Hoà, ôm chặt cô mà chầm chậm vận động, vẽ ra một bản giao hưởng sắc tình.
Mới đầu giai điệu còn nhẹ nhàng lãng mạn, gợi cảnh nông thôn bình dị và nhịp sống hòa mình vào thiên nhiên, tận hưởng những giây phút tinh túy nhất.
Có thể thấy một con trâu đang sung sức cày bừa trên thửa ruộng hoa màu. Nơi nó cày qua đã lầy lội nước, nước trong suốt bao bọc cây đại thụ chọc trời đến mức chảy ra nhựa sữa.
Càng về sau, tiết tấu của bản giao hưởng càng phát triển nhanh và dồn dập, phơi bày cuộc sống hối hả ở đô thị sầm uất. Không ngừng nỗ lực, không ngừng chạy đua, để đạt được khoái cảm cao nhất.
“Dĩ Hoà của anh! Dĩ Hoà của anh!”
Đích đến của đường đua đã gần trong gang tấc, Minh Cầm Sắt tăng tốc rồi gầm lên, giải phóng toàn bộ mầm mống yêu thương tích tụ suốt bốn năm đằng đẵng.
Hắn gục xuống cơ thể Dĩ Hoà, từng giọt mồ hôi của hai người hòa vào nhau, xen lẫn cùng hương vị ái ân nồng đượm.
Đến tận giây phút này hắn mới chân thực cảm nhận được, người phụ nữ mà hắn ngày đêm mong nhớ, khát khao từ tận đáy lòng đã thực sự trở về trong vòng tay hắn.
Môi hắn tìm đến môi cô, say mê mút mát; điểm chấm từng cái hôn trân trọng lên trán, mắt, mũi, má, cằm, và cuối cùng là tai:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]