Chương trước
Chương sau
“Cô thật lòng không muốn đi thêm bước nữa sao?”

Minh Cầm Sắt đột nhiên đứng dậy tiến về phía Dĩ Hoà, khi cách cô một khoảng cách an toàn, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

“Nếu xuất hiện một người đàn ông thương yêu cô thật lòng, cũng thương yêu con trai cô như chính con đẻ của anh ta. Vậy cô... có cho người đó một cơ hội không?

Felix đây là đang gián tiếp thổ lộ với cô sao?

Vậy ra suy đoán của bảo mẫu Anna là thật, hắn thật sự vì cô mà đến. Nhìn vào mắt hắn, Dĩ Hoà thấy rõ một sự chân thành và khát khao mãnh liệt.

Cô im lặng.

Vậy thì đã sao? Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng?

Cho dù người ta thương yêu hai mẹ con cô thật. Nhưng yêu thương đó sẽ duy trì bao lâu? Một năm, hai năm, hay chỉ là vỏ bọc bên ngoài? Rồi sau này, khi bọn họ có đứa trẻ của riêng mình, có chắc hắn vẫn sẽ thương Peachy của cô như ngày hôm nay không?

“Sẽ không!” Dĩ Hoà khẳng khái tỏ rõ lập trường, - “Tôi sẽ ở vậy cả đời để nuôi Peachy. Tôi tự tin mình đủ năng lực và tài chính để nuôi dạy thằng bé nên người mà không cần dựa dẫm vào bất kì người đàn ông nào.”

Cô nhấn mạnh từng chữ: “Tôi, tuyệt đối sẽ không để hai chữ “bố dượng” xuất hiện trong cuộc đời con trai mình!”

Ánh mắt Minh Cầm Sắt vụt sáng lên rồi chợt ảm đạm rời đi, nghe đáp án kia, hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Cô quả quyết như thế, nghĩa là những thằng đàn ông khác cũng không có cơ hội. Thế nhưng, lại bao gồm cả hắn trong đó.

Sao hắn lại quên đi tính cách này của cô chứ?

Trước kia, ngay cả khi lâm vào đường cùng, Dĩ Hoà thà bán nội tạng của bản thân còn hơn chạy đến cầu cạnh hắn. Hiện tại cuộc sống của cô đã đủ đầy, hắn là cái thá gì mà mơ mộng được cô để vào mắt?

“Tôi chỉ tò mò một chút thôi. Cô Olivia đúng là một người phụ nữ bản lĩnh, Peachy có người mẹ như cô là may mắn của thằng bé.”

Hắn đứng dậy xoay người, trước khi ra khỏi phòng còn bổ sung một câu:

“Tôi sẽ làm hết tháng này rồi thôi việc, cô yên tâm, trước lúc đó tôi sẽ tìm được chỗ ở mới, cũng không đến làm phiền cô và Peachy nữa.”

Nói rồi hắn không quay đầu lại, sải bước đi thẳng ra cửa.

Nhìn cánh cửa khép chặt im lìm, một sự nặng nề từ ngóc ngách nào đó dần lan ra, đè nén vào bầu không khí, khiến Dĩ Hoà cảm thấy khó thở lạ lùng.

Một người gián tiếp bày tỏ, một người gián tiếp từ chối, tan rã trong yên bình. Đây không phải là kết quả tốt nhất sao?

Tại sao cô lại không hề thấy nhẹ nhõm chút nào. Ngược lại còn có hơi... tiếc nuối.

...

Ngày Minh Cầm Sắt chấm dứt hợp đồng làm vườn và dọn đồ ra khỏi biệt thự, Peachy đang nằm ngủ trên lầu không hay biết gì. Minh Cầm Sắt xin phép Dĩ Hoà cho mình lên lầu tạm biệt thằng bé lần cuối.

Nhìn con trai nằm ngủ say, hai má tròn vo, miệng thỉnh thoảng lại chép chép như ngủ mơ được ăn món ngon gì. Minh Cầm Sắt dùng một góc tay áo lau nước miếng chảy ra bên mép thằng bé.

“Peachy ngoan của papa, papa chỉ tạm thời đi khỏi rồi sẽ nghĩ cách về thăm con. Con phải mau ăn chóng lớn, nghe lời mami, đừng nghịch ngợm làm mami lo lắng.” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc con trai, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán thằng bé, - “Papa sẽ nhớ con nhiều lắm!”

Dĩ Hoà đứng chờ bên ngoài, thấy hắn đi ra, cô móc trong túi ra một cái thẻ.

“Đây là chút tấm lòng của tôi. Cảm ơn anh thời gian qua đã bầu bạn cùng con trai tôi. Chúc công việc sau này của anh sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Minh Cầm Sắt cười khẽ, không hề duỗi tay ra cầm lấy.

“Tôi có thể thay tiền bằng một nguyện vọng khác được không?”

Dĩ Hoà hơi nhíu mày, mấy ngón tay cầm thẻ của cô chợt cứng lại.

“Anh nói đi.”

Thời thế đổi thay, trước kia sau khi trải qua một đêm với hắn, Dĩ Hoà nói câu này để thỉnh cầu hắn một cơ hội cứu An Dật Phong. Hiện tại đổi lại là hắn...

“Cho tôi... ôm cô một cái nhé?”

Hắn nói ra nguyện vọng của mình bằng ánh mắt tha thiết, không vương tục niệm, chỉ đơn thuần là thỉnh cầu một cái ôm. Giống như bạn bè ôm nhau trước lúc chia xa mà thôi.

Dĩ Hoà chần chừ một lát rồi gật đầu.

Minh Cầm Sắt chầm chậm tiến lại gần, giang tay ra vòng qua vai cô, kéo cơ thể cô sát vào lồng ngực mình. Đầu hắn cúi xuống, áp má lên một bên tóc mai của Dĩ Hoà, cằm khẽ nghiêng qua, hôn nhẹ vào tóc cô.

“Tôi thật sự rất quý cô Olivia!”

Thời gian tưởng chừng như dừng lại ở khoảnh khắc đó. Dĩ Hoà đứng yên bất động.

Từ đầu đến cuối, hai cánh tay cô vẫn thả xuôi hai bên hông, không hề ôm đáp lại hắn. Thế nhưng ngay khi câu nói kia truyền vào tai, tim cô dường như đã đập trật một nhịp. Có hằng hà cảm xúc không định nghĩa được ồ ạt ập đến.

Mãi đến khi vòng ôm vững chãi và ấm áp kia lỏng dần rồi rời khỏi, Dĩ Hoà chỉ nghe thấy mình đáp lại bằng hai chữ vô cùng khách sáo - “Bảo trọng!”

...

Ngày thứ ba Minh Cầm Sắt rời đi, Peachy đổ bệnh.

Thằng bé bị sốt mọc răng, nướu sưng đỏ, không chịu ăn uống vì hễ đụng vào nướu là đau, cả ngày cứ liên tục quấy khóc, trên da cũng nổi mẩn đỏ.

“Papa, mami ơi Peachy muốn papa, hu hu hu.”

“Hu hu hu papa đi đâu rồi? Mau tìm papa về cho Peachy!”

Dĩ Hoà bế Peachy đi qua đi lại dỗ dành, nhưng dù cô làm cách nào thằng bé cũng không chịu nín khóc rồi ăn cháo. Chẳng mấy chốc mà sụt mất nửa cân.

Ban đêm Peachy lăn lộn trên giường, không ngừng gào khóc đòi papa. Dĩ Hoà sợ cứ đà này con cô sẽ tắt thở mất. Không còn cách nào khác, cô đành phải cầm điện thoại lên, trượt đến số máy của Felix.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.